Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1594



Chương 1594

Vì không để cho hai người chạy trốn, rốt cuộc đối phương đã đưa bọn họ nhốt vào trong hầm giam. Trước đây lúc mới quen Từ Vinh Mộc ban đầu rất tốt bụng, bây giờ rõ ràng giống như trở thành một người khác.

“Tiền công tử, để ngừa ngươi chạy trốn, chúng ta chỉ có thể thu xếp cho ngươi ở đây. Ngươi yên tâm, chỉ cần người trong nhà ngươi đến đây đúng lúc, ngươi có thể rời khỏi đây rất nhanh, nhưng trước đó ngươi nên yên phận chờ đợi ở đây đi.”

Bọn họ vừa rời đi, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên cũng khôi phục thái độ bình thường.

Triệu Khương Lan kề sát vào bên tai Mộ Dung Bắc Uyên hỏi: “Làm sao bây giờ? Chàng nói có cách để kiểm tra, là nói cách gì?”

Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng nói: “Nàng không chú ý đến, hôm nay nhóm người bọn họ đưa đến nhà trọ vây bắt ta, không hề giống là người hầu hay thị vệ của gia đình bình thường. Đầu tiên đám người kia đông hơn rất nhiều so với số thị vệ mà ta đưa theo, tiếp theo ta chú ý tới trong bọn họ có không ít người đều mang theo mã tấu”

“Mã tấu, vậy thì làm sao?”

“Nếu như ta nhớ không lầm, tướng soái ở trong đội quân thủy Đông Nam, sẽ bố trí song song hai đội quân cấm vệ ở hai bên trái phải, bình thường bọn họ sẽ bảo vệ tướng soái ở giữa. Mà ở trong đó tả đại quân sẽ cầm mã tấu làm vũ khí, còn tất cả hữu đại quân cầm thương.”

Triệu Khương Lan chợt bừng tỉnh: “Chàng nghi ngờ, nhóm người hôm nay bắt chúng ta đi, thật ra là tả đại quân?”

“Không phải là không có khả năng, để có bằng chứng củng cố cho suy đoán của ta, còn cần làm một chuyện khác.

“Chuyện gì?”

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn ra bên ngoài một chút, nhỏ giọng nói: “Đợi người dẫn chúng ta vào đấy đến, ta nghĩ phải kiểm tra cổ tay của hắn. Bởi vì mỗi một người trong đội quân đều có cấp bậc khác nhau, hơn nữa để phân biệt nhau, tất cả binh lính đều sẽ đeo một thẻ bài trên cổ tay của mình để chứng minh thân phận, bên trên sẽ có khắc cấp bậc hoặc tên vị trí trong đội quân. Trong trường hợp bình thường, những binh lính này sẽ không bỏ thẻ bài trên cổ tay của mình ra, mà sẽ đeo ở trên tay cả ngày”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên sờ mặt một cái, rồi hít một hơi.

Triệu Khương Lan đến gần xem thử: “Trời ơi, mặt nạ này đã sắp rơi mất rồi, có lẽ là do dùng quá lâu, không dùng được tốt giống như trước nữa”

Ngộ nhỡ thật sự rơi xuống, vậy sẽ có phiền phức. Không chừng, những người ở trong kia có từng thấy qua hình dáng của Mộ Dung Bắc Uyên.

Nếu nhận ra, hắn vốn dĩ không phải giàu có gì, mà là

Thần Vương điện hạ.

Chỉ sợ để che giấu tội ác, bọn họ ra tay lạnh lùng, không quan tâm cái gì.

Việc này không nên chậm trễ, đã không thể trì hoãn nữa!

Hai người bàn bạc một chút, bỗng nhiên Mộ Dung Bắc Uyên cố ý co quắp ngã xuống mặt đất, làm trông vẻ đau đón.

Triệu Khương Lan nhìn ra bên ngoài, chỉ có hai người canh giữ.

Mà nàng và Mộ Dung Bắc Uyên đều bị còng cả tay chân.

Nàng tiến tới cạnh cửa, lắc song chắn nói: “Người đâu mau tới đây, công tử nhà ta trong người khó chịu, sợ là sắp xảy ra chuyện.”

Trong đó một người sốt ruột tới gần: “ồn ào cái gì? Các ngươi mới đến một lúc, có thể có vấn đề gì!”

“Công tử nhà ta một lát nữa sẽ bị sùi bọt mép. Trước đây hắn luôn ăn một thứ, bây giờ không thể bỏ thứ đó, bây giờ không mang theo thứ đó, hắn sẽ bị lên cơn, ngộ nhỡ hắn không may xảy ra chuyện gì, các ngươi đừng hòng có thể lấy được một đồng tiền nào của nhà họ Tiền. Như vậy, lão đại của các người coi như là không có gì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.