Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1601



Chương 1601

Đoàn người rước dâu lắc lư lảo đảo đi ra khỏi thành, sau khi đã cách xa khỏi thành một đoạn, bọn họ vốn định tìm một nơi kín đảo để bỏ lại chiếc kiệu hoa, thì ai ngờ có một đám người đột nhiên xông vào trước mặt, đám người đó đang đi về hướng thành Vô Tuyết.

Triệu Khương Lan ngồi trên ngựa, đôi bên gần nhau đến mức không có cách gì trốn tránh được. Lúc sắp sửa chạm mặt nhau, Triệu Khương Lan nheo mắt lại.

Bởi vì người đứng đầu không phải ai xa lạ, mà chính là kẻ đã lâu không gặp Liên Tư Thành!

Các ngón tay của nàng siết chặt dây cương, trong lòng thầm nói Liên Tư Thành đừng nhận ra nàng. Khi Liên Tư Thành và đám người của hắn nhìn thấy đoàn rước dâu thì cũng giảm tốc độ lại.

Ngay cả đến sát gần, Liên Tư Thành còn ra lệnh dừng lại. Hắn tò mò nhìn Triệu Khương Lan, lòng bàn tay của Triệu Khương Lan đều là mồ hôi lạnh, nàng ép bản thân phải thật bình tĩnh.

Nàng giả vờ không quen biết gì đến Liên Tư Thành, quay sang nở nụ cười và tán gẫu với Liên Tư Thành: “Vị đại ca này sao đột nhiên dừng lại rồi? Có phải muốn xin bọn ta ít kẹo cưới để lấy hên đúng không? Được rồi, được rồi… “

Triệu Khương Lan từ phía sau cầm ra một giỏ đầy kẹo cưới và đưa qua phía Liên Tư Thành: “Cho các ngươi mấy thứ này, không cần khách sáo!”

Liên Tư Thành khinh thường bật cười chế nhạo một tiếng, dùng một tay hất tung cái giỏ: “Ai thèm ăn kẹo cưới. của ngươi, cút sang một bên, đừng chắn đường của bọn ta!”

Nói xong, hắn lại giương roi thúc ngựa và mang theo đám thuộc hạ đằng sau rời đi. Đến khi nhìn thấy bóng dáng bọn họ dần dần biến mất, Triệu Khương Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Dung Bắc Uyên vén rèm lên, nghiêng người ra hỏi: “Người vừa rồi có phải là Liên Tư Thành không?”

“Đúng vậy, dọa ta giật mình một phen rồi, ta thật sự lo lắng hắn sẽ nghi ngờ thân phận của chúng ta. Hơn nữa không dễ qua mặt cái tên Liên Tư Thành đó đâu, nếu hắn thật sự nhìn thấy chàng, nhiều khả năng là sẽ nhận ra chàng đấy”

Họ không dây dưa nữa, tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, khi đến nơi dân cư thưa thớt thì họ bỏ lại chiếc kiệu hoa và trực tiếp cưỡi ngựa tăng tốc.

Trời đã sụp tối, bọn họ đi ngang qua một ngôi làng nhỏ ven đường.

Vì lo lắng tá túc ở trong nhà của dân thường thì sẽ bị người khác chú ý đến, nên đã tìm một ngôi miếu đổ nát và ở lại đó một đêm.

Trong miếu có một bức tượng Bồ Tát bằng đồng, xem ra bức tượng này đã lâu lắm rồi, bên ngoài có mấy chỗ còn bị tróc ra từng mảng nữa.

Nhưng Bồ Tát là vị có tấm lòng từ bi độ lượng, chắc chắn Bồ Tát sẽ không chấp nhặt chuyện bọn họ ăn nhờ ở đậu tạm thời tại cái miếu này.

Các thị vệ đều nằm trên đống cỏ khô để nghỉ ngơi.

Triệu Khương Lan không ngủ được nên nàng ra ngoài ngồi ở bậc thềm hóng gió đêm. Mùa xuân ở Giang Nam rất ấm áp, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những bông hoa ngọc lan tím biếc nở rộ trên các tán cây ven đường. Những cánh hoa lơ lửng bay trong gió đều mang theo một mùi thơm ngọt ngào, khiến ai nấy ngửi vào đều thấy khoan khoái dễ chịu.

Mộ Dung Bắc Uyên đã rửa mặt sạch sẽ và khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của hắn đã trở lại rồi.

Chỉ là quần áo trên người hắn còn chưa kịp thay nên nhìn có vẻ lạc quẻ và kỳ quặc.

Hắn vươn tay về phía Triệu Khương Lan: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Hôm nay ta nhìn thấy chàng như vậy thì chợt nghĩ, kiếp sau chúng ta vẫn làm phu thê của nhau, nếu chàng đầu thai làm nữ nhân cũng không sao, thì khi đó ta bằng lòng làm tướng công của chàng”

Mộ Dung Bắc Uyên khẩy khẩy mũi nàng một cái: “Xảo quyệt!” Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó và ngửa đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời.

“Chúng ta như thế này là giống như đang thật sự thành hôn sao? Ban đầu khi nàng gả cho ta, lúc đó ta lại đồng thời cưới cả Thẩm Hi Nguyệt, ngay cả bái đường thành hôn cũng không làm cùng nàng, mỗi lần nghĩ đến chuyện này lòng ta vô cùng áy nảy và tiếc nuối.

Nhìn thấy dáng vẻ chua xót của hắn, Triệu Khương Lan bình thản khoát tay một cái tỏ ý không để bụng: “Ây dà, đều là chuyện đã trôi qua lâu lắm rồi, ta hoàn toàn không để bụng đâu, chàng cũng không cần để ý làm gì.

Nói xong, Triệu Khương Lan nhoẻn miệng cười: “Nếu như chàng thật sự không thể buông bỏ điều đó ở trong lòng, thể thì bây giờ chúng ta bái đường thành hôn đi!”

“Bây giờ sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.