Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1603



Chương 1603

Vốn dĩ họ dự định trở về Kinh sớm một chút và bẩm báo lại cho Chiêu Vũ đế những điều khác thường ở trong thành Vô Tuyết.

Mặc dù hiện tại Liên Tư Thành chưa thực hiện bất kỳ hành động bất kính nào ra bên ngoài, nhưng những hành động nhỏ nhặt lén lút này cũng đã đủ có bộc lộ dục vọng bên trong con người của hắn.

Nếu không nhanh chóng ngăn chặn và giữ gìn thật tốt thì sẽ trở thành họa lớn.

Tuy nhiên, họ không ngờ rằng ở giữa đường lại gặp phải một sự cố khác.

Khi đi ngang qua một quán rượu, họ nghe thấy dường như ở phía trước có một người nào đó đang cao giọng bàn tán điều gì đó.

Khi đến gần hơn mới phát hiện giọng nói đó là của một nam nhân đang đứng trên chiếc bàn gỗ cao và đang nói chuyện với những người bên dưới.

Vốn dĩ Mộ Dung Bắc Uyên và đám thuộc hạ của hắn không quan tâm đến những gì những người này nói, nhưng họ tình cờ nghe được đối phương nhắc đến Liên tướng quân, nên họ đã dừng chân và tiếp tục lắng nghe.

“Để ta nói cho các ngươi biết, năm nay tướng quân thật sự đã làm được rất nhiều chuyện tốt đẩy! Giang Nam chúng ta nếu không có thủy binh Đông Nam và không có Liên tướng quân, thì lần này không biết sẽ gặp phải biết bao khổ nạn gì nữa!” Không ít người bên dưới ào ào hùa theo, người kia lại nói tiếp.

“Nhưng triều đình không biết chuyện đã xảy gì, khắp nơi cứ nhắm vào Liên tướng quân. Nói chung cái này gọi là bề ta có công lao to lớn, lấn át cả chủ nhân, thấy thủy quân Đông Nam quá dũng mãnh tuyệt vời, hơn nữa Liên tướng quân lại biết cách chỉ huy binh lính, rất có uy tín trong nhân dân và quân đội, cho nên trong lòng của một vị quan cấp cao ở trên chúng ta đột nhiên cảm thấy ghen ghét và đố kị, cho nên mới tìm cách chèn ép nhà họ Liên”

Nghe thấy điều này, Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan quay sang nhìn nhau, biểu hiện trên gương mặt của hai người thay đổi rõ rệt.

Mộ Dung Bắc Uyên bước tới và lớn giọng hỏi: “Vị bằng hữu này, tại sao lại nói như vậy? Ngươi có căn cứ nào không?”

Người đó liếc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên và hất cắm một cái: “Vừa nhìn là biết ngươi không phải là dân trong vùng, mà là từ nơi khác tới”

“Nhưng mà khi chúng ta đi ngang qua đây, vô tình nghe thấy những lời ngươi vừa nói, cảm thấy rất là khó hiểu!”

“Ta không có ý chê bai triều đình, nhưng mà sự thật là sự thật. Trong thời gian qua hải tặc liên tục hoành hành, khiến cho dân chúng lầm than, rất nhiều thôn xóm ở vùng duyên hải của chúng ta đều bị một vài bọn hải tặc cướp bóc và đốt giết dã man, thậm chí không ít cụ già và trẻ em đã phải bỏ mạng. Nếu như không có Liên tướng quân dẫn theo thủy binh Đông Nam hăng hải đánh lại bọn chúng, vẫn chưa biết chừng dân chúng còn phải gánh lấy những tai vạ gì nữa.”

Mộ Dung Bắc Uyên khế cau mày: “Nhưng mà Liên Tư Thành chính là chủ soái đóng quân tại địa phương. Ra trận giết địch và bảo vệ nhân dân vốn dĩ là trách nhiệm của hắn. Đổi lại là bất kỳ một tướng lãnh nào khác thì người đó cũng đều làm như vậy mà thôi. Tại sao ngươi cứ một mực đem hết công lao dồn cho Liên Tư Thành vậy hả, vả lại còn đứng ở phía đối lập với triều đình nữa”

“Hừ, thủy quân Đông Nam đang ở đây đánh giặc, nhưng triều đình đã làm gì hả! Triều đình biết Giang Năm chúng ta đang gặp khó khăn, nhưng đến cả một xu quân lương cũng đều không phát ra. Nếu như không phải Liên tướng quân dùng danh tiếng nhà họ Liên của hắn tìm cách xoay sở tiền, thì chúng ta làm gì có thể chống lại bọn hải tặc!”

Mộ Dung Bắc Uyên phản bác: “Không đúng, tại hạ nghe nói triều đình đã cấp quân lương để chiến đấu với hải tặc rồi, triều đình đã phát rồi, tại sao ngươi lại nói một xu cũng chưa phát?”

“Ngươi không biết thì đừng có mà nói bừa! Ta có rất nhiều bạn bè thân thiết đang nằm trong hàng ngũ của thủy binh Đông Nam, bọn họ đều nghe ngóng rất rõ ràng, triều đình không hề phát một xu nào cả! Vả lại triều đình còn buộc Liên tướng quần phải quay trở lại Kinh Thành, thời điểm này quân đội chính thức làm sao có thể thiếu mất chủ soái được chứ. Thật là hoang đường mà!”

Những người bên dưới nghe xong đều rối rít chỉ trích lỗi của triều đình.

Gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên tối sầm lại, rất nhiều người không biết chuyện cũng đều hùa vào mấy người kia, họ không cần biết chân tướng sự việc thế nào, mà chỉ cần nghe thì lập tức tin ngay những lời nói xắng nói xiên đó. Trên thực tế, Sở quân doanh đã mang một phần quân lương cấp cho Giang Nam, đủ để Liên Tư Thành dùng trong khoảng thời gian chiến đấu chống lại kẻ thù ngoại bang.

Những gì họ định khấu trừ, rõ ràng là quân lương của năm sau.

Chỉ cần Liên Tư Thành trở về kinh ký thỏa thuận và bằng lòng với sự bố trí thống nhất của triều đình, thì những gì cần cho, triều đình vẫn sẽ cho như thường.

Nhưng bây giờ hắn lại đang “đâm bị thóc, chọc bị gạo”, khiến cho dân chúng oán than triều đình.

Rốt cuộc Liên Tư Thành muốn làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.