Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1606



Chương 1606

Mộ Dung Bắc Uyên chớp chớp mắt: “Nhi thần một mình hồi kinh”

Trước đó Chiêu Vũ để đã nhận được tin, nên hắn ta biết rằng Hoàng đế của Vương triều Vinh Dương đã thuận lợi thành hôn và hoàng hậu chính là Công chúa Nhã Lan của Vương triều Thịnh Khang.

Vì vậy hắn ta đã dự đoán trước được rằng lần này Mộ Dung Bắc Uyên sẽ trắng tay trở về.

Nhưng vì đã lâu không thấy Mộ Dung Bắc Uyên trở về Thịnh Khang, hắn ta không thể không lo lắng Mộ Dung Bắc Uyên sẽ có thể làm chuyện gì đó ngu xuẩn hoặc một thân một mình bị người khác âm thầm ám sát.

Chiêu Vũ đế hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Trẫm đã làm đủ mọi cách cho người đến ngăn cản con, nhưng con vẫn khăng khăng muốn đi. Bây giờ bị vỡ đầu chảy máu rồi thì đã biết hối hận chưa hả?”

Mộ Dung Bắc Uyên buồn rầu trả lời: “Phụ hoàng nói không sai, là nhi thần lúc đó không hiểu sự khổ tâm của phụ hoàng mà tùy tiện ngông cuồng làm bậy, bây giờ nhì thần đã biết mình sai rồi”

Chiêu Vũ đế không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại dễ dàng nhận sai như vậy, hắn ta có chút nghi ngờ nên hỏi lại: “Con thật sự biết mình sai và cũng biết hối hận rồi sao? Nhưng trước đây con vẫn luôn mồm luôn miệng nói đời này của con không thể không có Triệu Khương Lan, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ rồi?”

“Bởi vì nhi thần đã gặp Triệu Khương Lan ở Vinh Dương. Sau khi trải qua một cuộc nói chuyện sâu sắc, chúng con đều biết rằng không có cách nào có thể thay đổi được tình trạng hiện nay, tốt hơn là nên buông tay và cho nhau tự do”

Nghe những gì hắn nói, gương mặt của Chiêu Vũ đế lộ ra vẻ vui vẻ yên tâm.

Hắn ta cũng không muốn nhắc lại những sai lầm vô lễ vô phép mà Mộ Dung Bắc Uyên đã mắc phải trước đây.

“Như vậy thì tốt rồi.

Mộ Dung Bắc Uyên không muốn tiếp tục nói về Triệu Khương Lan nữa, vì vậy hắn lập tức nói về Liên Tư Thành.

“Chẳng giấu gì phụ hoàng, lần này nhi thần ở lại bên ngoài cung lâu như vậy không phải là vì chúng con chỉ đi đến Vinh Dương. Mà chúng con còn tới Giang Nam một chuyển, là vì muốn nghe ngóng những chuyện liên quan đến thủy quân Đông Nam.

“Con còn đi Giang Nam một chuyển sao?” Chiêu Vũ đế ngồi thẳng dậy: “Vậy hãy nói cho trẫm biết ở Giang Nam đã xảy ra những chuyện gì.”

“Nhi thần nghĩ rằng Liên Tư Thành đang vạch kế hoạch vì việc lớn, ý đồ là muốn tạo phản”

“Con nói cái gì?”

Chiêu Vũ đế trợn to hai mắt: “Tạo phản, làm sao con biết?”

“Nhi thần có một vài người bạn ở Giang Nam. Họ nói với con rằng trong thời gian này ở trong thành Vô Tuyết có không ít phú thương đều bị cùng một thế lực nào đó làm cho mất hết của cải, sau đó tài sản kếch xù của bọn họ cũng đều bị người khác âm thầm dời đi. Vì để điều tra sự thật, nhi thần đã đóng giả làm một công tử nhà giàu tiêu xài hoang phí ở thành Vô Tuyết, kết quả là đã thu hút được kẻ đó.

“Thực ra đối phương đã dùng thứ gì đó tương tự như Ngũ thạch tán để đầu độc tâm trí nhi thần, một khi uống trong thời gian dài thì sẽ bị nghiện. Nhi thần bèn tương kế tựu kế, khiến đối phương lầm tưởng mục đích của bọn chúng đã thành công bằng cách nhi thần đồng ý ký vào giấy nợ mười vạn lượng. Nhưng thật ra đây là cho vay nặng lãi, mấy ngày sau thì lãi mẹ đẻ lãi con, thời gian càng lâu thì số nợ phải trả càng nhiều. Bọn họ còn đem nhi thần nhốt lại, nhưng trước khi nhi thần trốn thoát, nhi thần đã nhìn thấy trên cổ tay của người canh gác có vật này.”

Hắn đem thẻ bài đeo ở tay đã thu thập được và thuốc của Từ Vinh Mộc cho đều đưa ra cho Chiêu Vũ đế.

Chiêu Vũ đế nhìn chằm chằm vào thẻ bài đeo ở cổ tay và chầm chậm siết chặt bàn tay lại: “Đây là thẻ bài đeo cổ tay của Tả Đại Quân, Liên Tư Thành làm sao dám làm như vậy!”

“Phụ hoàng hẳn vẫn còn nhớ nhi nhần đã từng nói qua với người là, nếu như không có sự cung cấp của triều đình, thì thủy quân Đông Nam muốn góp quân lương thì chỉ còn cách thông qua vơ vét của cải từ dân chúng. Nhưng mà bọn họ sợ sẽ khiến muôn dân oán than, cho nên đã ra tay với phú thương ở đại phương, đây là biện pháp vừa chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, mà lại vừa mang lại hiệu quả cao nhất”

Hắn dừng lại một lát, giọng điệu càng trở nên nghiêm túc: “Còn một điều nữa, tại một thôn làng ở bờ biển ngoài thành Vô Tuyết, nhi thần đã nhìn thấy một khối đá ngầm mà người dân trong vùng gọi là vết tích của thần linh, trên khối đá ngầm đó có viết tám chữ

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thẳng vào mắt của Chiêu Vũ đế, biểu hiện trên gương mặt vẫn không thay đổi và nói tiếp: “Trao ngôi họ Liên, Vĩnh Xương vững mạnh “Toàn lời xằng bậy!”

Chiêu Vũ đế tức giận đến mức đôi môi như đang run lên, hắn đem nghiên mực trên bàn ném thẳng xuống đất, cả người thở hổn hển.

“Liên Tư Thành này giỏi lắm, thứ hắn muốn nào chỉ là binh quyền, thì ra cuối cùng là đang để mắt tới ngai vàng của trẫm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.