Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1607



Chương 1607

Tuy nhiên, bây giờ Trữ Quốc công đã chết rồi, có vẻ như người có khả năng kiềm chế được Liên Tư Thành, trong cả Kinh Thành chỉ còn mỗi Mộ Dung Bắc Quý.

Chiêu Vũ đế nheo mắt lại, dặn dò nội thị: “Đi xem Thái tử đang ở đâu. Trẫm có chuyện muốn hỏi hắn.” Ngay sau đó, Mộ Dung Bắc Quý được mời đến.

Khi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên đã quay trở lại, vẻ mặt của hắn có chút thay đổi.

“Sao đột nhiên tử ca lại trở về rồi? Trước đây bổn vương còn lo lắng huynh đến Vinh Dương sẽ gây ra họa lớn nào đó.”

Mộ Dung Bắc Uyên hờ hững liếc hắn một cái: “Không nhọc công thái tử quan tâm, bổn vương này biết mình đang làm gì. Thay vì cả ngày nhìn chằm chấm vào người khác, thái tử tự biết bản thân đang làm gì. Thà Thái tử suy nghĩ cho tình hình của bản thân, còn hơn nhìn chăm chăm vào người ngoài đấy” Mộ Dung Bắc Uyên giận tái mặt, nói: “Tứ ca, đây là có ý gì?”

Chiêu Vũ đế cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. họ, hắn ta lạnh lùng nhìn Mộ Dung Bắc Quý, “Con có biết Liên Tư Thành đã sắp xếp gì ở Giang Nam không? Trẫm đã yếu cầu hắn quay về Kinh Thành càng sớm càng tốt. Hắn không tuân theo thì thôi, trái lại còn lén lút nhiều lần làm những chuyện mờ ám. Lẽ nào thật sự hắn đang có âm mưu gì khác sao?”

Mộ Dung Bắc Quý vội vàng nói: “Đương nhiên là không phải. Từ trước đến nay cữu cữu đều một lòng trung thành, nguyện hết lòng vì Thịnh Khang. Kính xin phụ hoàng đừng vì những chuyện cữu đã làm mà trong lòng có khúc mắc. Chi bằng cho cữu thêm một chút cơ hội nữa.

Chiêu Vũ để hừ lạnh một tiếng: “Cho hắn thêm một chút cơ hội nữa? Sợ rằng cho dù trẫm có cho bao nhiêu cơ hội đi nữa, thì Liên Tư Thành hắn cũng đều rắp tâm tạo phản, để cho giang sơn này thay đổi triều đại thôi.”

Nét mặt của Mộ Dung Bắc Quý biến đổi trầm trọng: “Lời phụ hoàng vừa nói là có ý gì? Chắc là người có chút hiểu lầm gì rồi, hoặc là nghe lời gièm pha của kẻ tiểu nhân nào đó!”

“Tất cả những việc Liên Tư Thành làm ở Giang Nam đều là đang khiêu khích vào giới hạn của trẫm. Chuyện đã đến nước này mà con còn ngụy biện cho hắn. Con tưởng cữu cữu của con đang vạch ra âm mưu để giúp con sao? Thái tử à, con suy nghĩ quá ngây thơ rồi đấy. Chiêu Vũ đế bước đến bên cạnh Mộ Dung Bắc Quý, xách cổ áo của hắn lên, trong mắt hắn ta ngập tràn sự oán giận.

“Để chống lại triều đình, hắn đã âm thầm nhằm vào một loạt các phú thương trong vùng ở Giang Nam. Hắn buộc những người này phải tán gia bại sản, tất cả của cải của họ đều thuộc về thủy quân Đông Nam. Hắn ta còn đầu độc dân chúng ở địa phương, để bọn họ tin rằng cái gọi là vết tích của thần linh trên trời ban xuống, để tạo nên hình tượng chúa cứu thế cho nhà họ Liên, lại còn cố ý bôi xấu triều đình, bây xích mích và bất hòa trong quần chúng!”

Nghe Chiêu Vũ đế nói những lời này, Mộ Dung Bắc Quý lập tức lớn tiếng phản bác: “Không thể nào, phụ hoàng làm sao biết được những chuyện này?”

“Đây là những gì mà tứ ca của con đã tận mắt chứng kiến, có người đã khắc trên một bãi đá ngầm trên bờ biển tám chữ “Trao ngôi họ Liên, Vĩnh Xương vững mạnh”. Kẻ có âm mưu lòng muỗng dạ thú như vậy, còn có thể xem là bề tôi ngay thẳng trung thành được sao?”

“Không, chắc chắn không thể xảy ra chuyện như vậy. Lẽ nào chỉ dựa vào nói một phía của tử ca mà ngài tin vào tất cả những điều đó sao? Tứ ca luôn luôn không hòa thuận với nhi thần và nhà họ Liên, ai mà biết hắn có cố ý đặt điều bôi nhọ để chèn ép chúng con hay không chứ?”

Chiêu Vũ đế nổi cơn giận dữ: “Câm miệng, trầm đã chịu đựng các ngươi đủ rồi! Lẽ ra trẫm phải nên quét sạch hết các ngươi từ lâu rồi. Từ lần trước các ngươi cố ý gài bẫy Lê Vương, lúc hắn đã đi đến bước đường cùng không thể quay đầu được nữa, trẫm đã hận thấu xương cả nhà họ Liên và ngươi rồi! Hắn là huynh trưởng của ngươi, đến người ca ca máu mủ ruột rà ngươi còn có thể ra tay không nương tình như vậy, thì còn chuyện gì mà ngươi không dám làm! Chỉ sợ cái ngày mưu triều soán vị, ngươi cũng sẽ đều không do dự một chút nào mà tự tay giết chết trẫm!”

Mộ Dung Bắc Quý sợ hãi run lẩy bẩy, quỳ mạnh xuống đất: “Kính xin phụ hoàng minh xét, nhi thần không bao giờ có ý đồ tạo phản! Nhi thần thừa nhận mình có trách nhiệm liên quan đến chuyện của đại ca. Nhưng mà nhi thần đã hối cải rồi, sẽ không bao giờ làm ra những sai lầm giống như vậy nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.