Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1613



Chương 1613

“Tại sao tất cả mọi người đều muốn giết ta, tất cả các ngươi đều muốn ta chết! Tại sao ngay cả những người thân thiết nhất với ta cũng đối xử với ta như thế này? Rốt cuộc là tại sao hả!”

Tần Khâm lạnh lùng liếc nhìn tiểu thái giám, khẽ vung tay lên: “Người đâu, kéo người này xuống tra hỏi thật kĩ!” Tiểu thái giám hoảng sợ vì bị kéo đi, Mộ Dung Bắc Quý nằm trên bàn liên tục khóc lóc thảm thiết.

Biểu hiện trên gương mặt của Tần Khâm rất phức tạp khi nhìn thấy cảnh tượng này: “Chỉ cần điện hạ không làm chuyện ngu xuẩn, thì tạm thời sẽ không có ai lấy mạng của ngài.”

Mộ Dung Bắc Quý siết chặt ống tay áo, nhắm mắt lại và cam chịu số phận. Lúc này, hắn mới nhận ra rằng ngay cả nhà họ Liên, những người mà hắn hoàn toàn dựa vào, cũng chưa từng đối xử thật lòng thật dạ với hắn.

Từ đầu đến cuối, hắn đều là quân cờ đặt ở trên bàn cờ của những người đó, hoàn toàn không thể tự quyết định được số phận của mình.

Chẳng bao lâu sau, tiểu thái giám bị bắt đi đã không chịu nổi hình phạt tàn khốc trong cung, nên đã quyết định khai ra sự thật. Tiểu thái giám nói rằng mình là người do nhà họ Liên phải đến và muốn đưa Mộ Dung Bắc Quý đi khỏi cung, nhưng không ngờ lại bị Mộ Dung Bắc Quý từ chối. Tần Khâm đem chuyện này bẩm báo lại cho Chiêu Vũ

Đế, Chiêu Vũ Đế nghe xong thì nhướng mày.

“Mộ Dung Bắc Quý thực sự đã từ chối sao? Xem ra hắn vẫn còn có chút đầu óc. Hắn tưởng rằng Liên Tư Thành vì để phò trợ hắn từ vị trí Thái tử lên ngôi Hoàng đế nên mới gây chiến lớn như vậy sao, quá ngây thơ rồi! Bắt đầu từ bây giờ, cần phải giám sát Đông cung nghiêm ngặt hơn cho trẫm, không được để Mộ Dung Bắc Quý có bất kỳ cơ hội trốn thoát nào nữa.

“Tuân chỉ!”

Vài ngày sau, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên bắt đầu thu dọn hành lý và dự định lên đường đi về phía Nam.

Vì Hồng Vân đã theo La Tước đến biên giới, nên Mai Hương quyết định muốn ở lại bên cạnh Triệu Khương Lan để có thể kịp thời bảo vệ an toàn cho nàng. Lần này ngay cả Mộ Dung Bắc Uyên cũng đồng ý.

Lúc này trong phủ chỉ còn lại Tịnh Sở và hai lão ma ma chăm sóc cho bọn trẻ.

Dung Nhật và Dung Sương kéo ống tay áo của Triệu Khương Lan và hỏi: “Thẩm thẩm và tử thúc sắp đi đánh giặc sao?”

Triệu Khương Lan gật đầu một cách nặng nề, sau đó lại nở nụ cười. Nàng xoa đầu bọn trẻ: “Nhưng mà các con yên tâm, thẩm thẩm và tứ thúc sẽ nhanh chóng trở về, các con phải ngoan và nghe lời Sở cô có nhé” Dung Nhật dụi mắt một cái: “Nhưng con không muốn thẩm thẩm và tứ thúc ra chiến trường.”

“Tại sao?”

Nó nhỏ giọng lí nhí: “Lúc trước phụ vương và mẫu phì cũng đã chết vì đi đánh giặc.

Trái tim Triệu Khương Lan thắt lại, thường ngày thấy những đứa trẻ này cười đùa vui vẻ, dường như chúng đã quên đi nỗi đau trong quá khứ rồi. Nhưng trên thực tế, chúng vẫn chưa có một ngày nào có thể buông bỏ nỗi tổn thương đó.

Nàng ôm chặt Dung Nhật: “Trước đây thật ra phụ hoàng và mẫu phi của các con là bị kẻ xấu hãm hại, nhưng bây giờ những gì thẩm thẩm và tứ thúc sắp làm là đi đánh nhau với kẻ xấu, để thay phụ mẫu của các con báo thù. Chỉ cần có thể trừng phạt hết bọn người xấu, thì sau này sẽ không còn ai bị tổn thương nữa rồi.

Nước mắt của Dung Sương “lộp bộp, lộp bộp” rơi xuống, nó kéo lấy ngón tay của Triệu Khương Lan: “Vậy chúng ta ngoéo tay, mọi người phải an toàn trở về đấy”

Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên cùng chìa tay ra và cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của Dung Sương: “Nào, ngoắc tay. Khi chúng ta trở lại, hy vọng các con đều đã cao lớn và mập mạp rồi”

Sau khi lưu luyến và bịn rịn chia tay hai đứa trẻ, Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan lần lượt chào tạm biệt mọi người.

Mộ Dung Bắc Uyên rời đi cùng với một vài thánh chỉ do Chiêu Vũ Đế viết và Bình Dương thánh lệnh. Cái gọi là Bình Dương thánh lệnh giống như là một loại dùng thay cho quân phù, chỉ có bậc Đế vương mới có thể có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.