Chương 1617
Nhìn thấy Liên Tư Thành cắm hương lên, chiêng trống rung trời, pháo hoa nở rộ khiến lòng người nao nao.
Lúc này, những người ở dưới chuẩn bị xong cũng buông lưới đánh cá ra. Quả nhiên như bọn hắn dự đoán, bầy cá giãy dụa nhao nhao nhảy lên trên mặt nước.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, vảy cá lấp lánh ánh sáng thật sự là cảnh tượng khác thường. Thấy cảnh này không chỉ có các binh sĩ trong thuỷ quân Đông Nam mà cả bách tính đang xem náo nhiệt bên bờ đều nhao nhao bàn luận không ngừng.
Liên Tư Thành thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy đắc ý. Hắn cố ý giả bộ khó hiểu hỏi người bên cạnh: “Đây là chuyện gì? Vì sao những con cá chép này đều nhảy lên mặt nước, trước đó không phải không có động tĩnh gì sao?”
Lập tức có kẻ tới xu nịnh: “Chủ soái, có thể thấy được đức hạnh của ngài đã cảm động trời xanh mới có thể để cá chép nhảy lên như vậy, đây là chuyện tốt vô cùng! Về sau chúng ta hành quân đánh trận, cũng sẽ vô cùng thuận lợi, dù sao ngay cả lão thiên gia cũng đứng về phía chúng ta.”
Liên Tư Thành vỗ tay cười to.
Nhưng nụ cười của hắn còn chưa tắt thì đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen nghịt đang dần tiến tới gần. Không ít người đã thấy được cảnh này.
“Đó là cái gì, giống như đang chuyển động?”
“Đúng vậy, hình như là một bầy chim rất đông đang bay, nhưng thời gian này không phải là khoảng thời gian chim chóc di cư, chẳng lẽ là bay về phía chúng ta?”
Lúc bầy chim tới gần, có người có thị lực tốt cất giọng quát to: “Quạ đen, là quạ đen đến!”
Liên Tư Thành nghe nói như thế, trên mặt càng thêm vui mừng. Hắn đương nhiên thích được trời ban điềm lành hơn việc phải cố gắng tạo ra “điềm lành”. Ở Giang Nam người ta sùng kính xem quạ đen là chim thần. Chẳng lẽ hắn thật sự là người mà ông trời đã chọn, cho nên bầy quạ đen này cố ý bay tới, là để chúc mừng?
Nghĩ như vậy, Liên Tư Thành cười đến không ngậm miệng được.
Nhưng điều mọi người không ngờ tới chính là sau khi bầy quạ đen đáp xuống, bọn chúng lại không ôn hòa như thường ngày mà bắt đầu công kích cờ xí của thuỷ quân Đông Nam, phá hư tế phẩm trên đài cao, thậm chí ngay cả những cây nến đều bị đổ lật ra, rất nhiều cờ xí bị cháy bắt đầu bị gió thổi bay, tình cảnh hoàn toàn không thể không chế, khắp nơi hỗn loạn.
Liên Tư Thành mặt tái xanh, hắn lớn tiếng hô: “Chuyện gì xảy ra? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau không dám tiến lên cũng không biết phải làm sao.
Liên Tư Thành vội nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngăn mấy lá cờ lại, đuổi lũ quạ đó đi!”
Rất nhiều người đều cầm đuốc vung vung về phía bầy quạ, hi vọng có thể làm chúng rời đi. Bầy quạ xoay một vòng trên đầu những binh sĩ rồi bỗng nhiên tản ra bốn phía, chúng thả những dải lụa đang ngậm trong miệng ra theo gió rơi xuống trên mặt đất.
Mọi người đều cúi đầu nhìn nội dung trên những dải lụa, lúc thấy rõ rồi thì vô cùng hoảng sợ. Trên lụa viết tám chữ “Liên thị không có đức, tội lỗi chồng chất!”
Liên Tư Thành nhìn thấy phía dưới đang xôn xao, vội vàng bước nhanh đến phía trước. Hắn giành lấy tơ lụa trong tay một người, nhìn thấy chữ bên trên hắn hét to.
“Không! Bản soái một lòng hướng thiện, vì nước vì dân. Đây rõ ràng là có người cố ý hãm hại, bày ra cảnh này để nhiễu loạn lòng quân, mọi người tuyệt đối không bị mắc lừa!”