Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1632



Chương 1632

Phải nói ông ta ban đầu vốn không có ý định tham gia vào những việc này, nhưng bây giờ thì có chút hứng thú rồi.

Thấy vị vu y dường như có chút lung lay, phó tướng liền nói: “Chủ soái của bọn ta đã đồng ý rồi, chỉ cần ông bằng lòng giúp bọn ta một tay, sau khi hoàn thành chuyện lớn, sẽ tôn ông lên làm quốc sư. Hơn nữa, nơi này không người đặt chân, không ai ngó ngàng tới. Rõ ràng ông là người có năng lực, vậy mà lại tự bó buộc mình ở ngọn núi hoang vu này, chẳng lẽ lại cam tâm sao!”

Nghe những lời này, ông ta liền hừ lên một tiếng.

“Còn không phải là nhân thế có thành kiến với vu y sao, luôn cho rằng bọn ta có thân phận bất lương, đã biết ta và thế gian chẳng hợp nhau, nên tốt hơn tự mình tách khỏi nhân gian này, tránh bị người khác làm phiền.”

“Ông không thể nghĩ như thế, chủ soái bọn ta từ trước đến nay không hề cho rằng vu y là những con người bất lương, nếu như ông có thể giúp quân của ta hoàn thành đại nghiệp, nhất định chủ soái sẽ ra chiếu cáo thiên hạ, giúp các vu y xóa bỏ đi thành kiến đó.”

Thấy phó tướng nói như vậy, trong lòng vu y có chút đắn đo.

“Thật không?”

“Tuy ta không phải là chủ soái, nhưng ta có thể thay chủ soái nhận lời với ông. Chủ soái bọn ta luôn xem trọng người tài, việc định tội người không căn cứ, thì chủ soái ta mới không để tâm. Bây giờ nhân thế không công bằng với vu y, còn không phải là vì hoàng hậu Vinh Dương bị ban chết, mà dòng họ Mộ Dung cũng giấu kín đi danh tính này.”

“Rõ ràng vương triều cũ còn cai trị một ngày, thì không chỉ cuộc sống của bách tính khổ cực lầm than.

Một vu y nắm giữ sức mạnh đặc biệt như ông, cũng không thể sống bình thường trong nhân gian này được. Chỉ có lật độ sự ngự trị của dòng họ Mộ Dung, ông mới có cơ hội sống một cách quang minh chính đại.”

Vị vu y nghe thấy những lời nói này, cuối cùng cũng đã bắt đầu suy nghĩ về nó.

Phó tướng vội vã lấy ra một hộp vàng đến trước mặt ông ta: “Dù thần y ông chưa hẳn vừa mắt với những thứ dung tục này, nhưng đây là tấm lòng của chủ soái bọn ta, ông nhất định phải nhận lấy nó.”

Hộp vàng này vô cùng quý giá.

Liên Tư Thành kia vì muốn mời mình xuống núi, thật đúng là đã tốn không ít tiền bạc.

Có lẽ nhiều năm trước đây, ông ta đã không nhận được sự tôn trọng như vậy.

Đột nhiên trước mắt được người khác đối xử như thế, ngoài việc không thích ứng ra, ông ta còn có chút tự cao.

Ông ta ra vẻ miễn cưỡng nói: “Vậy được thôi, nếu chủ soái các người đã thành tâm thành ý như vậy, còn đồng ý xóa bỏ đi thành kiến với vu y, vậy ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến. Vừa hay ta cũng muốn biết, ta với vu y của bọn họ, rốt cuộc thì ai mạnh hơn.”

Nghe ông ta nói như vậy, phó tướng nhướng mày vui mừng, vội vã mời người này trở về.

Trong thủy quân Đông Nam, Liên Tư Thành thấy phó tướng chậm trễ mãi chưa có tin tức, đang lo lắng đi qua đi lại.

Đột nhiên nghe bên ngoài có động tĩnh, thì thấy phó tướng bước vào cùng với một người đàn ông mặc áo choàng đen.

Người đàn ông này trông có vẻ không chú ý đến ăn mặc, mái tóc dài rối bù, trên cằm còn có một chỏm râu dê, dáng vẻ có vài phần tiên phong đạo cốt.

Liên Tư Thành liền hỏi: “Vị này là?”

“Vị này chính là thần y mà thuộc hạ thay chủ soái mời đến đây, Mặc Tuyền!”

Mặc Tuyền nhìn lướt qua Liên Tư Thành, chắp tay có phần miễn cưỡng.

Liên Tư Thành lúc này đương nhiên sẽ không so đo với ông ta, ngay lập tức mời ông ta ngồi xuống, hơn nữa còn sai người dâng trà.

“Nghe nói từ trước đến nay vu y là người vô cùng xuất sắc, trong nghìn chọn một, thật không ngờ, bọn ta thật may mắn khi mời được ông đến đây, đây đúng là vận may của thủy quân Đông Nam. Ta tin có sự giúp đỡ của vu y, bọn ta nhất định sẽ đánh bại quân địch.”

Mặc Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Liên tướng quân muốn giúp đỡ kiểu gì? Cứ nói ra không cần ngại.”

“Thần y có lẽ không biết, thời gian trước trong lúc ta đang tế thiên đã bị đám quạ đen do người trong quân địch đuổi đến nhằm phá hoại nghi lễ. Sau đó khi đối đầu với đội quân triều đình trên sông, lại bất cẩn đi vào cái bẫy của đối thủ, rơi vào thế bất lợi. Vì vậy trong trận đánh tiếp theo, bất luận thế nào thủy quân Đông Nam đều nhất định phải thắng, nếu không lòng quân tan rã, bọn ta muốn đánh phá hoàng thành cũng khó. Hai ngày này, ta khổ tâm suy nghĩ, nhưng đã nghĩ ra một chủ ý, có lẽ có thể thực hiện được. Nhưng việc này cần sự giúp đỡ của thần y ông…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.