Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1651



Chương 1651

Nhưng mà bây giờ nhất định là không được, đặc biệt là khi cái tên Mặc Tuyền coi bản thân như cái gai trong mắt.

Một khi mà nàng để lộ sơ hở, thì e rằng đối phương sẽ lập tức muốn giết chết nàng.

Nàng nằm trên giường trăn trở, trong bóng đêm, lại láng máng nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên.

Mới đầu Triệu Khương Lan cứ tưởng rằng là bản thân nghe nhầm, nhưng khi nàng nín thở tập trung, càng chắc chắn rằng trong phòng này có thứ gì đó đang từ từ tiến lại gần!

Triệu Khương Lan có chút căng thẳng nắm lấy tấm đệm, nàng giả vờ không để ý quay người lại hướng về phía bên ngoài.

Nàng âm thầm dốc toàn lực rút ra một cây trâm bạc từ trong túi áo, chỉ đợi lúc đối phương tiến đến gần sẽ ra tay.

Nhưng không ngờ rằng, đợi nàng vừa mở mắt ra.

Nhờ vào ánh nến, nhìn thấy có một con rắn độc đang nhe răng nanh bò về phía mình!

Trong đôi mắt đen kịt như hạt đậu ấy, lập lòe một ánh mắt tàn bạo đáng sợ.

Tim của Triệu Khương Lan đập thật mạnh mấy cái, nàng tức giận hét lên một tiếng: “Ngươi muốn chết hả?”

Nàng nhấc cây trâm bạc trong tay lên, đầu trâm phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt, là một loại thuốc độc nào đó.

Con rắn kia thấy vậy, do dự bò lui về sau.

Triệu Khương Lan bật cười lạnh lùng: “Ta nghĩ không cần dùng trâm để đối phó với ngươi, nếu ngươi dám làm càn, ta chỉ có thể lấy hùng hoàng ra thôi.”

Nghe thấy hai chữ hùng hoàng, con rắn này quả nhiên hiền lành hẳn.

Nó lẩm bẩm cả nửa ngày, chỉ nói là bản thân bị người khác xúi giục, bảo Triệu Khương Lan đừng để nó ngửi được mùi của hùng hoàng.

“Bị người khác xúi giục? Người đó là vu y Mặc Tuyền phải không? Ông ta lại có thể nghĩ ra, sẽ dùng cái cách thấp hèn như này, đợi người khác ngủ rồi ra tay.”

Triệu Khương Lan dứt khoát xuống giường, với tay ra buộc con rắn độc lại.

Con rắn độc ấm ức nhúc nhích, Triệu Khương Lan vứt nó lên vai, rảo bước đi ra ngoài.

Nàng mở rèm ra, bên ngoài quả nhiên có mấy tên binh lính đang định nhìn vào phía trong.

Thấy Triệu Khương Lan đi ra, liền lập tức đứng thẳng lên, như kiểu không có chuyện gì xảy ra.

Triệu Khương Lan biết rằng, tên Mặc Tuyền kia nhất định ở gần đây.

Nàng cầm rắn trong tay vẫy vẫy, lớn tiếng nói.

“Cũng không biết đạo hạnh của ai kém cỏi như vậy, lại lấy mấy thứ kém cỏi như này đi dọa người.”

Mấy tên lính bên cạnh chỉ đành cứng đầu nói: “Triệu công tử, thế này là thế nào? Đang yên đang lành sao lại có rắn chứ?”

Vẻ mặt Triệu Khương Lan nghiêm túc lại.

“Ta cũng muốn biết, ta đang yên đang lành sống ở đây, tại sao lại có thứ này đến tìm đường chết. Ta muốn gặp Liên tướng quân.”

Do Triệu Khương Lan kiên quyết, Liên Tư Thành cũng gặp mặt nàng.

Vừa nhìn thấy Liên Tư Thành, Triệu Khương Lan liền đập con rắn lên bàn cái bốp.

Con rắn này sớm đã bị nàng làm cho cả người ỉu xìu rồi, không còn tinh thần.

Liên Tư Thành biết rồi còn hỏi: “Sao vậy Triệu công tử?”

“Tướng quân, rõ ràng người nói có lòng để ta dốc sức phục vụ người, ta thấy người nói chuyện chân thành, còn tưởng là người thật lòng. Nhưng bây giờ ta khi nãy vừa nằm xuống, người liền cho người dùng rắn độc đến hại ta, có mưu đồ gì cơ chứ?”

“Ây da, đây thực sự là hiểu lầm. Bổn tướng quân sao lại hại ngươi chứ? Nếu ta có ý muốn làm gì với ngươi, thì ta đã làm từ sớm rồi.”

“Nếu không phải là ý của tướng quân người, vậy thì ta tuyệt đối tin rằng đây là do Mặc Tuyền làm ra! Con rắn này cũng nói rồi, có người sai khiến nó đến hạ độc ta, nhìn khắp cái quân doanh này, có thể điều khiển rắn, chỉ có mình Mặc Tuyền mà thôi!”

Thấy Triệu Khương Lan cứ vướng mắc không thôi, Liên Tư Thành chỉ đành gọi Mặc Tuyền đến.

Hắn ta nhìn Mặc Tuyền: “Tiên sinh, đây có phải là có hiểu lầm gì không?”

Mặc Tuyền còn chưa kịp mở miệng nói gì, Triệu Khương Lan liền trêu chọc.

“Có mất người cảm thấy bản thân không tài giỏi bằng người khác, bởi vậy mới nóng lòng muốn trừ khử ta, bảo vệ địa vị bản thân. Đúng là ác độc vô cùng!”

“Ngươi nói ai không tài giỏi bằng người khác?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.