Chương 1670
“Bọn họ đều là thủy quân Đông Nam, thế nhưng bây giờ đã quyết định bỏ tối theo sáng, đầu hàng vào quân ta rồi. Hơn mười ngày trước chúng ta chạy ra từ trong quân doanh của thủy quân Đông Nam, cũng đã mang theo gần năm ngàn binh lính và không ít chiến mã.”
“Sao các huynh làm được thế? Lần trước thủy quân Đông Nam thua trận, phần lớn là do bầy ong mật. Bổn vương biết chắc chuyện này là do huynh làm ra, trong lòng vô cùng lo lắng Liên Tư Thành sẽ trách huynh.”
Triệu Khương Lan khẽ mỉm cười: “Hắn thật sự là đã nhốt ta lại, thế nhưng cũng không muốn lấy mạng ta. Ở trong ngục, ta trùng hợp có duyên gặp được Điền Tư Nhật, Điền đại ca. Huynh ấy vốn là một trong những phó tướng của Liên Tư Thành, bởi vì không đồng ý mà tuyên chiến với Liên Tư Thành, vì thế nên bị giam vào trong ngục. Hai người chúng ta tính toán một lát, quyết định lôi kéo hai vị tướng quân là Tần Mạnh Phi và Diêu Hoàng Đình. Vậy là từ trong ngục lén lút gửi thư cho bọn họ, bọn họ cũng là người hiểu biết lí lẽ nên đồng ý phối hợp với chúng ta cùng bàn bạc kế giúp chúng ta thoát ra ngoài.”
Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi lo lắng rằng nàng sẽ bị thương: “Trong lúc hành động có thuận lợi hay không, có bị Liên Tư Thành phát hiện ra không?”
“Bọn họ đã đốt sạch hai kho lương quan trọng của Liên Tư Thành, lại lấy chuyện chữa cháy làm lí do để đưa mọi người rời khỏi chủ doanh, chúng ta thì trà trộn vào trong đó. Sau đó cả đường chạy gấp, cuối cùng thì cũng về tới rồi!”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên sáng rực nhìn nàng, nếu không phải bởi vì xung quanh có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hắn không nỡ buông Triệu Khương Lan ra.
Hận không thể siết chặt nàng vào trong cơ thể của mình, không tách rời khỏi nhau nữa.
Cảm nhận được ánh mắt ngập tràn tình cảm của hắn, trong lòng Triệu Khương Lan vui sướng không cách nào tả nổi.
Nhưng trong vui sướng lại còn đâu đó chút cay đắng.
Mộ Dung Bắc Uyên gầy rồi, khuôn mặt vốn đầy đặn đẹp trai, bây giờ đã càng ngày càng góc cạnh rõ ràng.
Trong khoảng thời gian này, hắn chắc chắn là không được ăn ngon cũng như nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng may là nàng trở về rồi, cũng có thể để cho hắn được yên tâm.
Điền Tư Nhật dẫn theo Diêu Hoàng Đình và Tần Mạnh Phi cùng nhau hành lễ với Mộ Dung Bắc Uyên.
“Chúng thần tham kiến Thần vương điện hạ, chúng thần tuy vốn là tướng lĩnh của thủy quân Đông Nam, nhưng cũng không đồng ý chuyện tạo phản của Liên Tư Thành, cũng bởi vì thế mà sinh ra không ít xích mích. Kính xin Thần vương điện hạ có thể không để ý tới xuất thân của chúng thần, mà nhận lấy sự giúp đỡ của chúng thần, để chúng thần có thể ra sức cống hiến vì triều đình!”
Triệu Khương Lan cũng vững vàng nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Bọn họ đều là những người đáng để tin tưởng, mong điện hạ yên tâm.”
Người là do Triệu Khương Lan dẫn đến, Mộ Dung Bắc Uyên sao mà không tin cho được.
Hắn gật gật đầu: “Xin các vị hãy đứng lên, bổn vương vô cùng biết ơn các ngươi có thể đưa ra một quyết định chính xác. Mong các vị yên tâm, chỉ cần đến dưới trướng của bổn vương, bổn vương chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với các ngươi, cũng sẽ không mang lòng nghi ngờ hay thăm dò gì hơn. Có câu nói rằng nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, các ngươi cứ yên tâm mà ở lại đây đi!”
Có lời bảo đảm của Mộ Dung Bắc Uyên, những người trên thuyền cũng nhẹ nhõm, yên lòng.
Điền Tư Nhật không nhịn được nói: “Chúng ta có thể đưa ra quyết định như thế, ít nhiều cũng là nhờ tiểu Triệu huynh đệ.”
Tần Mạnh Phi đứng cạnh đó cũng thêm vào: “Đúng vậy đó, Triệu huynh từng giả vờ lừa gạt Liên tướng quân, rồi lại âm thầm đến giúp đỡ chúng ta, lúc đó suýt chút nữa là đã bị Liên tướng quân giết chết.”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên tối lại.
Triệu Khương Lan nhanh chóng nói: “Không có, không có, Liên Tư Thành không có nói muốn giết ta!”
Mộ Dung Bắc Uyên mím chặt môi, không nói thêm gì nữa: “Lên bờ trước đi.”
Trở lại doanh trướng, mọi người nghe nói có hơn năm ngàn thủy quân Đông Nam đầu hàng cùng trở về với Triệu Minh đều dồn dập vây đến xem.
Mai Hương vừa nhìn thấy Triệu Khương Lan, trong một chốc đã khóc không thành tiếng.
Triệu Khương Lan dịu dàng cười nhìn nàng ấy, ra hiệu rằng mình không sao cả.
Có không ít người trước đó cố ý để Triệu Khương Lan đi đổi với quận chúa Minh Châu đều đứng dậy xin lỗi.
“Triệu công tử, chuyện lúc trước là lỗi của chúng ta. Lần trước quân ta có thể thắng phần nhiều là nhờ ngươi lợi dụng những bầy ong mật kia quấy nhiễu thủy quân Đông Nam, chúng ta đều rất biết ơn, ngươi thật đúng là phúc tinh của chúng ta mà.”
Triệu Khương Lan hơi ngạc nhiên, không ngờ tới những người này lại đột nhiên nói ra những lời như thế.
Nàng quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên, người đó vẫn trước sau như một dịu dàng nhìn nàng, trong mắt không hề có người ngoài.
Triệu Khương Lan hiểu rất rõ, chắc chắn là Mộ Dung Bắc Uyên đã nói gì rồi cho nên mấy người này mới thay đổi.
“Kể từ hôm nay, ở đây không có thủy quân Đông Nam, chỉ có quân dẹp loạn của ta. Những người huynh đệ này nếu đã quyết định đến giúp chúng ta, vậy thì sau này chính là người nhà. Ai cũng phải biết giữ mồm giữ miệng, có nghe rõ chưa!”