Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1677



Chương 1677

Mộ Dung Bắc Uyên gọi một lúc, Triệu Khương Lan cuối cùng cũng coi như là tỉnh rồi.

Bị ảnh hưởng bởi thuốc, làm cho nàng cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra.

Nàng xoa xoa chính giữa hai lông mày nói: “Kỳ quái, sao ta lại ngủ thiếp đi mất?”

Mộ Dung Bắc Uyên còn chưa kịp mở miệng, quận chúa Minh Châu đã tức giận bước tới.

“Triệu Minh, ta vốn tưởng rằng ngươi là quân tử, nhưng không ngờ đến, ngươi lại làm ra chuyện như vậy với nha hoàn của ta. Nàng ta có lòng tốt đưa ngươi về doanh trướng nghỉ ngơi, ngươi thế mà lại đối xử với nàng ta…”

Triệu Khương Lan cả mặt mơ màng: “Xảy ra chuyện gì?”

“Bây giờ mà ngươi còn không chịu thừa nhận sao? Vừa nãy ngươi say rượu mất đi lý trí, cởi hết quần áo của Thảo Như ra, nàng ta còn là một tiểu cô nương trong sạch, nếu như truyền ra ngoài, sau này làm sao lấy chồng? Chuyện này, ngươi làm sao cũng phải cho nàng ta một câu trả lời hợp lý chứ!”

Triệu Khương Lan không thể tin được mà chỉ vào chính mình: “Quận chúa, ngươi nói ta gây rối với Thảo Như, ta không nghe nhầm chứ? Vừa nãy rõ ràng là ta đang ngủ, làm sao có thể làm ra chuyện gì với nàng ta chứ?”

“Nếu như không phải ngươi, chẳng lẽ còn có người khác sao? Ngươi nhìn một chút xem nàng ta đã khóc đến đau khổ như thế nào này, lời của ngươi nói có còn là con người à!”

Trong lòng Triệu Khương Lan quả thực viết hai chữ oan uổng trong ngoặc kép, vị quận chúa này đúng là điên thật rồi.

Chuyện như vậy mà cũng muốn giội nước bẩn lên người nàng, may mà nàng là nữ tử, nếu không phải vậy thì đúng là không còn miệng nào để nói được rồi.

Có điều bây giờ cũng không thể nói với các nàng mình là nữ tử được.

Nàng thật vất vả ẩn giấu thân phận, giả thành một thân nam nhi, chính là sợ bị người ta nhận ra mình là Thần vương phi thật sự.

Bên ngoài đều biết là vương phi đã bị nổ chết, một khi bị người hoài nghi thì hậu quả vô cùng khó đoán.

Triệu Khương Lan có chút khó khăn nhăn mày, Mộ Dung Bắc Uyên lại không nhịn được nhìn về phía quận chúa Minh Châu.

“Vậy muội muốn thế nào?”

Quận chúa Minh Châu cắn môi: “Điện hạ, chuyện đã đến nước này sao mà huynh còn hướng về hắn chứ? Hắn không chỉ làm tổn thương đến Thảo Như, cũng làm tổn thương huynh đó!”

Triệu Khương Lan đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng không khỏi nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên chờ nghe câu trả lời của hắn.

“Vậy sao, bổn vương không để ý.”

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng lên tiếng, lời nói ra lại tức chết người không đền mạng.

“Cho dù là Triệu Minh có làm cái gì, bổn vương cũng sẽ không giận hắn, hắn vui là được rồi.”

“Huynh nói cái gì!”

“Lỗ tai của quận chúa không xài được sao? Vậy bổn vương nói lại một lần nữa, cho dù là Triệu Minh đã làm cái gì, bổn vương cũng sẽ không tính toán với hắn, hắn mãi mãi đều là tình cảm chân thành nhất trong lòng bổn vương.”

Lần này thì ngay cả Thảo Như cũng luống cuống, nàng không ngờ tới giữa Triệu Minh và Mộ Dung Bắc Uyên lại có loại quan hệ này!

Quận chúa Minh Châu bị tức đến sắp khóc: “Huynh tốt xấu gì cũng đường đường là vương gia của một nước, sao lại có thể dung túng cho một tên không bằng súc sinh như thế chứ.”

“Mong quận chúa chú ý cách dùng từ, nếu như muội lại lăng nhục Triệu Minh, bổn vương sẽ không khách khí với muội.”

“Vậy Thảo Như nàng ta…”

Lúc này Triệu Khương Lan xem kịch xong rồi, giễu cợt một tiếng.

“Làm khó quận chúa cố ý bỏ thuốc vào trong rượu của ta, để ta ngủ mê đi, mới tiện cho các ngươi làm việc. Thái độ của điện hạ ngươi cũng thấy đó, bây giờ cho dù là ta giết luôn Thảo Như này, ngài ấy cũng sẽ không thèm nhíu mày lấy một cái.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.