Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1691



Chương 1691

Tất cả các cổng ra vào kinh thành đều được canh gác nghiêm ngặt.

Tuy nhìn không khác biệt gì lắm, nhưng thực tế việc tuần tra được thắt chặt hơn so với trước đây.

Ngay cả ngoại ô kinh thành cũng âm thầm ra tăng số lần tuần tra trong ngày.

Nhưng đã qua mấy ngày cũng không thấy động tĩnh gì.

Không ít thị vệ tuần tra cảm thấy hoang mang: “Bao giờ đám phu nhân với đứa nhỏ kia mới xuất hiện vậy?”

“Chắc sẽ sớm thôi, các đại nhân đã ra lệnh, chúng ta phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”

Mấy ngày sau, thị về nhìn thấy trên núi có một đoàn xe ngựa đang chạy nhanh tới đây.

Bọn họ theo quy cũ đi tới hỏi: “Đứng lại, ngươi định đi đâu?”

Người đánh xe ngựa cười xòa nói: “Các vị đại ca, có chuyện gì sao?”

Thị vệ chỉ xe ngựa: “Người ngồi trong đó là ai, quê quán ở đâu, tới đây làm gì?”

Người đánh xe lau mồ hôi lúng túng nói: “Xưởng thêu lớn nhất An Huy thuê rất nhiều thợ thêu từ các vùng lân cận, tiền công rất cao, không ít phu nhân có tay nghề tốt ở kinh thành bị thu hút, nên đã thương lượng với nhau cùng đi An Huy. Xin đại ca cho chúng ta đi qua, chủ thuê đang cần gấp, không thể chậm trễ!”

Thị vệ càng thêm nghi ngờ: “Bớt nói nhảm! kêu người trong xe xuống mau! Bên này chiến tranh liên miên, tới cái ăn còn khó, xưởng dệt vải lấy đâu ra tiền mà một lúc thuê nhiều tú nương như vậy, ngươi tưởng chúng ta là đồ ngốc à!”

Người đánh xe ngựa không còn cách nào khác đành tuân theo.

Bọn thị vệ nhìn quanh một lượt, quả đúng là năm vị phu nhân cùng với mấy đứa trẻ kia.

“Sao lại có trẻ con ở đây?”

“Ngài thông cảm cho, bọn trẻ còn nhỏ khó sống xa mẹ, cha của bọn chúng lại ra ngoài làm ăn, không quan tâm đến việc trong nhà. Chẳng còn cách nào mới mang theo chúng bên người để dễ bề chăm sóc.”

Thị vệ lạnh lùng cười: “Lý do vụng về như thế có thể lừa gạt người khác, nhưng với bọn ta thì không, người đâu mau bắt bọn họ lại cho ta!”

Bọn thị vệ nghe xong, liền áp giải người đi.

Theo mệnh lệnh của Mộ Dung Bắc Uyên, nếu bắt được người, phải lập tức đưa đến doanh trại của hắn.

Có những người này trong tay, không sợ phó tướng không khoang tay chịu trói.

Trong sơn trang Bách Thảo, Trữ quốc công nheo mắt lại: “Ngươi nói đám nữ nhân kia cùng đứa nhỏ đều bị mang đi rồi?”

“Đúng vậy, đại nhân ngài quả thật dự liệu như thần! Mấy ngày nay không ít quan binh trong thành truy lùng gắt gao, chắc chắn là có người ở phía sau âm thầm ra lệnh cho bọn họ. Hơn nữa mấy người bị bọn họ bắt đi, có lẽ sẽ bị đưa đến chỗ người đó.”

Trữ quốc công hung hăng khịt mũi: “Nếu ta đoán không sai, người đứng đằng sau mọi chuyện chính là Thần vương điện hạ. Tuy hắn tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng tâm tư lại rất khó lường. Hắn chắc chắn đã nghe ai đó nói nhóm gia quyến đang ở trong tay chúng ta, nhưng lại không có manh mối, nên cố ý truyền mấy tin đồn thất thiệt, làm cho Liên Tư Thành phải thả người.”

“Cũng là nhờ ngài cao tay. Nếu không có ngài, chúng ta chắc chắn đã rơi vào bẫy của Thần vương điện hạ! Ngài yên tâm, việc ngài giao, chúng ta đã chuẩn bị ổn thỏa, đám người lớn đã được chuyển đi. Mấy đứa nhỏ vẫn giữ lại ở sơn trang. Thứ nhất chúng ta có thể dùng bọn chúng để uy hiếp, thứ hai là không làm cho bọn họ phát hiện ra.”

Trữ quốc công hài lòng gật đầu: “Tuy Thần vương điện hạ trí tuệ hơn người, nhưng muốn đấu với lão phu, e là còn non lắm. Đúng rồi, lão phu giao cho ngươi tìm người giả dạng phu nhân và nhi nữ của Ngụy An, người ngàn lần chớ được quên.”

Dựa theo sắp xếp của ông ta, người đang ở gần Mộ Dung Bắc Uyên nhất chính là Ngụy An.

Việc đầu tiên Mộ Dung Bắc Uyên làm chắc chắn là giải quyết tai họa ngầm này, vì thế phu nhân và nhi nữ của hắn ta chính là điểm mấu chốt.

Người còn chưa tới, tin đồn cũng chưa biến mất.

Tuy Ngụy An có chút nghi ngờ, nhưng đây quả thật là chữ viết tay của Mộ Dung Bắc Uyên.

Vì để tìm được gia quyến mà hắn ta đã cố tình gây áp lực cho Liên Tư Thành.

Dù sao phu nhân và nhi nữ của hắn ta vẫn đang ở trong đó, hắn ta nào có thể yên tâm được.

Trong Thành còn chưa truyền tin cho Mộ Dung Bắc Uyên, đã có người đi trước một bước.

Mộ Dung Bắc Uyên xem thư xong, mới thở phào một hơi.

Ban đầu hắn cũng nghĩ, việc tìm người sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Nhưng Không nghĩ tới nó lại thuận lợi đến như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.