Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1695



Chương 1695

Tâm trạng Ngụy An hiển nhiên là không ổn: “Mặc dù kế sách tìm kiếm tung tích của các ngươi không hề có một khe hở, nhưng với người mưu mô túc trí như chủ soái, thật không khó để hắn ta phát hiện ra. Nếu hắn ta đã cho người giả mạo phu nhân và nhi nữ của ta, thì rõ ràng chứng minh một chuyện ông ta không hề tin tưởng ta! Bây giờ mà ta đầu hàng, các nàng chắc chắn sẽ phải chết!”

Nói tới đây, hai mắt hắn ta đỏ lên nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.

“Nhưng Thần vương điện hạ ở trong tay ta thì khác. Chỉ cần giao Thần vương điện hạ cho chủ soái, hoặc trực tiếp giết hắn . Nhất định chủ soái sẽ nhìn ra lòng trung thành của ta. Có như vậy người nhà của ta mới thoát khỏi tội chết, cho nên, các ngươi mau lùi ra! Nếu không muốn Thần vương điện hạ của các ngươi gặp chuyện không may, thì để cho chúng ta đi!”

Triệu Khương Lan siết chặt ngón tay, cả người căng thẳng.

“Nếu ngươi dám tổn thương điện hạ dù chỉ là một cọng tóc, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Chờ ngày sau chúng ta thắng lợi, đừng nói là ngươi, ngay cả người nhà của ngươi cũng đừng mơ được sống yên ổn!”

Ngụy An nhìn đoản kiếm dính đầy máu trong tay: “Ngụy mỗ vốn không có ý tổn thương điện hạ, là do thân phận điện hạ cao quý, có ngài ấy ở đó, khẳng định là có thể cứu được người nhà của ta. Vì vậy chỉ cần điện hạ chịu khó phối hợp, ta đảm bảo sẽ mang điện hạ bình an trở về.”

Mặt Triệu Khương Lan tái nhợt: “Vết thương trên eo huynh ấy không ngừng chảy máu, nếu không băng bó kịp thời sẽ xuất huyết mà chết mất, ta là thầy thuốc, mau để ta xử lý vết thương của huynh ấy!”

Ngụy Minh lờ đi: “Không ai được tới gần.”

“Hay ngươi bắt ta làm con tin đi. Như vậy sẽ có hiệu quả hơn!”

Triệu Khương Lan vừa nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên dù đang suy yếu vẫn kiên định nhìn nàng.

“Ngươi không được làm như thế!”

“Vậy vết thương của ngươi làm thế nào bây giờ!”

Mộ Dung Bắc Uyên cắn chặt răng: “Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Triệu Minh, huynh không cần phải đi theo, ngoan ngoãn ở đây đợi bổn vương trở về.”

Nàng mím chặt môi, gần như suy sụp.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn dáng vẻ của nàng, hắn biết Triệu Khương Lan rất khó chịu.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Triệu Khương Lan: “Nghe lời ta, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”

Triệu Khương Lan lau khóe mắt, nhưng trước sau vẫn chú ý đến vết thương của hắn.

Máu từ vết thương chảy dọc theo vạt áo thấm ướt cả một mảng lớn, nhìn vô cùng đáng sợ.

Nàng vẫn kiên quyết nói: “Ta muốn đi theo huynh.”

Dù sống hay chết, ít nhất bọn họ vẫn ở bên cạnh nhau.

Mộ Dung Bắc Uyên tức giận, dứt khoát nói: “Triệu Minh, bổn vương ra lệnh cho ngươi, mau lui ra.”

Ngụy An rốt cuộc không nhịn được nữa, ra hiệu tướng sĩ khống chế Mộ Dung Bắc Uyên.

Vết thương Mộ Dung Bắc Uyên càng thêm đau nhức, nhưng lại không thể để cho Triệu Khương Lan lo lắng, hắn chỉ đành chậm rãi đi ra ngoài.

Tướng sĩ ngoài doanh trướng thấy thế sợ đến ngây người.

Bọn họ vốn đã chuẩn bị quy thuận Thần vương điện hạ.

Ai ngờ Ngụy tướng quân lại hành động như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Triệu Khương Lan theo sau, trong lòng không ngừng lo lắng.

Ngụy An cao giọng nói với tất cả các tướng sĩ: “Vật đổi sao rời, ta không cầu xin các ngươi phải tiếp tục đi theo ta, nhưng dù sao ta cũng đã từng là chủ tướng của các ngươi, cho nên hôm nay, dù là ai cũng không được phép ngăn cản chúng ta!”

Mọi người hoảng hốt như rắn mất đầu.

Những người đứng phía sau Ngụy An hét lớn: “Mau chuẩn bị xe ngựa!”

Chẳng mấy chốc đã có một chiếc xe ngựa chạy đến.

“Tìm thêm một con thuyền, để chúng ta thuận lợi rời khỏi đây.”

Thanh kiếm vẫn luôn kề sát cổ Mộ Dung Bắc Uyên. Triệu Khương Lan không còn cách nào khác đành thuận theo sắp xếp của bọn họ.

Đợi bọn họ lôi Mộ Dung Bắt Uyên lên xe, Triệu Khương Lan cũng xoay người cưỡi ngựa theo sau.

Mặc dù vết thương không ảnh hưởng đến tính mạng của Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng nó vẫn khiến hắn đau đến co rút cả người lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.