Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1700



Chương 1700

“Đúng thế. Khi nào về phu quân gặp hắn cũng đừng quá bất ngờ.”

Dù La Tước là người mình yêu nhất, Hồng Vân cũng không thể nói hết mọi chuyện.

Trên người Triệu Khương Lan có quá nhiều bí mật, hơn nữa còn liên quan đến ràng buộc giữa hai nước.

Mà La Tước lại là người trung thành với Thịnh Khang, một lòng trung thành với Chiêu Vũ Đế. Hắn sẽ không hướng về bất cứ kẻ nào mà chỉ hướng về quân vương.

Giữa tình cảm cá nhân và lý lẽ công bằng, nàng ấy tuyệt đối không dám để La Tước làm ra lựa chọn.

Hơn mười ngày tiếp theo, Triệu Khương Lan đoán chắc chắn Mộ Dung Bắc Uyên đã vào trong quân của Liên Tư Thành.

Nàng nhắc nhở mọi người nhanh chóng chuẩn bị trước, sau khi nhóm lương thực tiếp theo xuất phát từ huyện Hải Hùng, một đội ngũ khoảng mấy trăm người lập tức mai phục giữa đường.

Giết người vận chuyển ban đầu trở tay không kịp, sau đó vừa uy hiếp vừa dụ dỗ giữ lại mấy người làm vật che chắn.

Những người còn lại trốn vào giữa bao tải đựng lương thực.

Để che giấu tai mắt người khác, họ cố ý kì kèo tới tận khi màn đêm buông xuống mới đến nơi.

Cạnh bờ sông Thành Vô Tuyết, người giữ thành thấy lá cờ treo tên của huyện Hải Hùng bay phấp phới, sai người đi đến kiểm tra một phen.

Người kiểm tra đi lên thuyền, chọc vào miệng vài chiếc bao tải đặt bên ngoài, không phát hiện vấn đề gì bèn phất tay.

“Được rồi được rồi, vào trong đi.”

Không lâu sau, cổng trạm gác được mở rộng.

Thuyền lớn chậm rãi chạy vào trong thành cập bến cạnh bờ sông, chờ người đến vận chuyển lương thực.

Vì không để người khác phát hiện, sau khi thuyền dừng hẳn, binh lính ẩn nấp đều chui từ trong bao tải ra.

Sau đó nhân lúc sắc trời chạng vạng tối, bọn họ xoay người xuống thuyền từ cửa sổ.

Còn người khác lén lút dùng cây đánh lửa chuẩn bị từ trước quẹt lên chỗ có dầu, sau đó dẫn ngọn lửa đến nơi dễ cháy.

Sau khi mọi người rời khỏi, ánh lửa dần dần lan ra trên thuyền lớn.

Binh lính trên bờ sông nhìn thấy, hô to: “Không xong rồi, lương thực bị cháy rồi!”

Mọi người đành luống cuống chân tay đi dập lửa.

Dù kịp thời cũng bị thiêu hủy hơn một nửa.

“Con mẹ nó quái lạ thật đấy, đang yên đang lành không có ai đến gần thuyền, sao lại bị cháy chứ.”

“Theo ta thì là do chúng ta xui xẻo trong trận chiến này ấy.”

Bọn họ đâu biết rằng đã có mấy trăm người giả làm dân chúng bình thường, lặng lẽ không tiếng động vào trong rồi.

“Dựa theo dặn dò của Triệu công tử, nhanh chóng tìm được Thần Vương điện hạ!”

Họ lập tức phân tán ra xung quanh đi hỏi thăm tin tức của Thần Vương.

Lại không dù có hỏi ai đi nữa, lúc nhắc tới Thần Vương thì vẻ mặt của đối phương đều rất mờ mịt.

“Ngươi mơ cái gì thế, Thần Vương chính là chủ soái của quân địch, sao lại đến nơi này của chúng ta.”

“Không nghe nói Thần Vương ở trong thành.”

Người hỏi thăm khó hiểu: “Tướng quân Ngụy An thì sao, hắn ta chưa đến à?”

“Tướng quân Ngụy An đã đến nơi từ mấy ngày trước rồi, vì hắn ta bỏ binh phù nên bị Liên soái xử phạt rất nặng, bây giờ còn bị nhốt trong hầm giam.”

“Trừ Ngụy tướng quân và thủ hạ của hắn ta thì không có ai nữa?”

Binh lính bị hỏi không kiên nhẫn trả lời: “Đã nói là không có rồi, hôm đó ta với hai người huynh đệ nữa cùng đến bờ đón người mà, sao ta lại không biết?”

Nghe vậy, người tìm kiếm vừa ngạc nhiên vừa băn khoăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.