“Lục phủ ngũ tạng của Chu Vương đã khô kiệt từ lâu rồi, cả người chỉ còn lại một thể xác bên ngoài, giống như xác chết di động vậy.
”
Vân Quán Ninh nói rõ ràng rành mạch.
Nghe xong mấy lời này, Trần Bá trợn tròn hai mắt, đứng không vững ngất đi.
Mặc Diệp nhìn thấy Trần Bá ngã quắp ra đó cũng không vội đỡ dậy, chỉ cau mày hỏi: “Xác chết di động? Nếu lục phủ ngũ tạng đã khô kiệt từ lâu, vì sao Tứ ca còn có thể sống được?”
Một người nếu như không còn lục phủ ngũ tạng, làm sao có thể sống được?
“Vì thế đây cũng là điều mà ta thấy kỳ quái.
”
Vân Quán Ninh nhìn Mặc Diệp bằng ánh mắt sâu xa: “Nói chung, bệnh tình của Chu Vương rất quái lạ, muốn chữa trị cho huynh ấy thì cần phải tìm ra nguyên do mới được.
”
“Nếu như không tìm được nguyên do… Dựa theo tình hình bây giờ của huynh ấy mà nói thì nhiều lắm cũng chỉ có thể sống được thêm nửa năm thôi.
”
Gỗ mục đã khô cằn, sẽ không nảy mầm được nữa.
Người đã khô kiệt rồi, cho dù có là Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu được.
Tình trạng của Mặc Vĩ như thế, có thể sống được tới hôm nay thật sự đã là kỳ tích rồi.
Ánh mắt Mặc Diệp chấn động: “Vậy ngươi có chắc sẽ có thể tìm ra được nguyên do không?”
Vân Quán Ninh khẽ lắc đầu đáp: “Không nắm chắc được quá ba phần.
”
Mặc Diệp trầm mặc.
“Bây giờ cả ngươi và ta đều bị cuốn vào chuyện này rồi, lúc này dù có thoát ra được cũng chỉ e là không có cách nào lo liệu cho thân mình được.
Huống hồ, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải tình huống như thế, đúng là muốn thử một lần.
”
Vân Quán Ninh bày ra vẻ tự tin nói: “Ta muốn đạp khó mà tiến lên.
”
Nếu như có thể chữa trị khỏi cho Mặc Vĩ thì quá tốt.
Nếu như chữa trị không khỏi…
Dù sao thì hắn ta cũng chỉ còn nửa năm để sống, chi bằng cứ liều thử một phen.
Mặc Diệp và Vân Quán Ninh ngồi trong xe ngựa, bàn về bệnh tình của Mặc Vĩ.
“Ta cũng không khẳng định được rốt cuộc có phải là ung thư hay không, nhưng nếu như không phải ung thư thì lại là gì nhỉ?”
Vân Quán Ninh cau mày, nhẹ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy trên đời lại có loại bệnh như vậy, còn dày vò người khác hơn cả ung thư.
”