Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1727



Chương 1727

Cung Thịnh Khang, trên đỉnh mây đen dày đặc.

Lão thái giám của nội cung ngồi dưới mái hiên cắn hạt dưa: “Ai ya, trời hôm nay mây đen kéo đến nhanh vậy, tối chắc mưa rồi.”

“Ai mà biết được, nhưng chủ tử bọn họ chắc phải qua mấy canh giờ nữa mới quay về được, gần đây tâm trạng của hoàng thượng không được tốt, chiến sự vừa qua lại gặp ôn dịch, ngày hôm qua đã lệnh xuống lục cung phải chi tiêu dè sẻn, để sắp xếp vật tư cho khu vực thiên tai.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên một thái giảm tuổi còn trẻ dựng đứng tại lên.

“Ai ya, ngài có nghe thấy âm thanh rầm rầm bên ngoài kia không, tựa như tiếng sấm nổ vậy.”

Lão thái giám ghé sát lại gần: “Nghe thấp thoáng nhưng đúng là vậy, kỳ lạ, so với mọi ngày thì đây là lần đầu tiên thấy bầu trời chớp sáng như thế, có thể ngay sau đó là tiếng sấm. Vừa rồi ta đã quan sát bầu trời rất lâu, cũng chưa thấy tia chớp.”

Ông ta vừa nói dứt lời, đột nhiện có người chạy đến hô lớn.

“Không hay rồi, không hay rồi! Có một đám thích khách đang tiến vào trong cung rồi!”

Hai người nghe xong liếc nhìn nhau, đều biến sắc.

Nhà họ Liên tạo phản ở Giang Nam, vốn không còn thế lực ở kinh thành mới đúng.

Chẳng lẽ là Liên Tư Thành kia đang trên đường vào kinh, đánh giết đến bên trong cung thành rồi?”

Trong tẩm điện Đông cung, vì không thắp điện, trời đầy mây những tia sáng càng lộ rõ sự tối tăm mù mịt.

Mộ Dung Bắc Quý ngồi liệt với công án trước bàn, đầu tóc rối bù.

Hắn đã nhiều ngày chưa có tắm rửa gì rồi, vì vậy mà chòm râu cứ không ngừng mọc dài ra, thoạt nhìn trông nhếch nhác vô cùng.

Đâu còn cái khí phách thời tuổi trẻ khi còn là thái tử , nếu như không biết người mà nhìn qua, chỉ sợ còn tưởng rằng hắn là người trung niên ba mươi bốn mươi tuổi rồi.

Ngoài điện, một đám thích khách có khăn che mặt màu đen cầm trong tay lưỡi đao sắc, chẳng bao lâu Ngự lâm quan canh giữ ở bên ngoài Đông cung đã bị giết sạch.

Nhìn thấy cảnh này tiều thái giám cất giọng hô to: “Giết người rồi, giết người rồi!”

Giết người?

Mộ Dung Bắc Quý mãi về sau mới biết liền ngẩng đầu lên, khóe miệng lại để lộ ra một nụ cười không liên quan.

Hắn đã từng chán nản tình cảnh lúc này cho đến tận bây giờ, ngay cả việc sống chết cũng không thể nắm trong tay quyền tự quyết.

Sao lại phải để tâm đến đám người ngoài kia như thế nào?

Ầm ầm!

Khi nghe thấy tiếng động gì đó mở toang cánh cửa của tẩm điện, Mộ Dung Bắc Quý mới chậm rãi ngẩng động lên.

Bên ngoài cửa có mấy người đột nhiên xông vào, hắn ta nhíu mày đi tới, một giây sau, đột nhiên trợn tròn con mắt.

“Ngoại, ngoại công?”

Người cầm đầu không phải là người ngoài, mà chính là Trữ quốc công mà Mộ Dung Bắc Quý đã rất lâu chưa gặp mặt.

Mặc dù biết Trữ quốc công vẫn chưa chết, nhưng cho tới nay, ông ta đều hành động ở nơi bí mật, chưa bao giờ đích thân lộ diện.

Vốn dĩ Mộ Dung Bắc Quý cho rằng, Liên Tư Thành tạo phản, Trữ quốc công có lẽ sẽ theo đến Giang Nam.

Sau đó nghe tiểu thái giám lén lút nói với hắn, Liên Tư Thành thất bại, bây giờ binh quyền mất hết.

Mộ Dung Bắc Quý khóc thút thít, trong lòng có chút vui mừng đến khó tả.

Trước đó hắn có biết người cữu cữu kia của mình có tâm niệm muốn xưng vương, cũng đã đoán trước được sẽ đi tới ngày này rồi.

Nếu như hắn và Lan quý phi thực sự bị người lén đem đi, chỉ sợ kết cục còn thảm hại hơn bây giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.