Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1756



Chương 1756

“Không!”

Liên Tư Thành kêu la thảm thiết, La Tước giống như tu la: “Mạng của ngươi là do hoàng thượng quyết định. Nhưng cánh tay này, hôm nay ta phải chặt xuống, coi như để an ủi cho những oan hồn tướng sĩ đã vì ngươi mà chết.”

Cơn đau thấu xương khiến cho cả người Liên Tư Thành phải run rẩy. Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn xung quanh.

“Người đâu, đem tất cả những người đang ở trong viện này mang về, một người cũng không được buông tha!”

Mặc Tuyền thấy tình hình không ổn, định trốn vào trong phòng.

Nhưng ngay sau đó ông ta bị bắt lại và áp giải về đại doanh.

Tuy Mộ Dung Bắc Uyên và La Tước đều hận không thể xé xác phanh thây Liên Tư Thành nhưng thân phận của hắn đặc biệt, không thể xử lý dễ dàng.

Chỉ có thể áp giải hắn về kinh, giao cho Chiêu Vũ Đế xử trí.

“Trước tiên đem tất cả những người này giam trong đại lao, nhưng các người phải nhớ bắt buộc phải là người quân đội Thiết Ngô thay phiên nhau canh trừng. Đề phòng những thủ hạ cũ của Liên Tư Thành đã tạm thời quy hàng Đông Nam Thủy quân vì niệm tình cũ mà thả người.”

Sau khi nghe Mộ Dung Bắc Uyên phân phó, La Tước cẩn thận gật đầu.

Vật lộn như thế cả ngày, trời cũng tối sầm lại rồi.

Mộ Dung Bắc Uyên luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, khi nhớ tới cái túi vừa nhặt được, thầm nghĩ không ổn.

“Chết rồi, suýt chút nữa đã bỏ quên chuyện quan trọng! Cái túi sơn trà lúc trước bổn vương cầm trong tay đâu rồi, nhanh đưa cho bổn vương!”

Đến khi lấy được chiếc túi, Mộ Dung Bắc Uyên liền muốn lên ngựa.

La Tước vội vàng ngăn lại: “Điện hạ, không phải ngài vẫn muốn đi làng Phong Lam đấy chứ? Lần trước hạ quan đuổi theo phía sau ngài, nhưng do tốc độ của ngài quá nhanh hạ quan theo không kịp, nhưng lần này dù có thế nào hạ quan cũng không thể để ngài một mình mạo hiểm được.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhướng mày, lấy trong túi ra một quả sơn trà ném lên không trung, sau đó lại vững vàng tiếp được.

“La tướng quân, nếu chủ thành của làng Phong Lam chính là Hồng Vân, liệu ngươi có yên tâm ở lại trong thành mà không đến gặp nàng không?”

La Tước khó xử: “Cái này…”

“Không phải ngươi cũng không muốn sao? Vậy nên ngươi cũng không có tư cách ngăn cản bổn vương, đừng nói nữa, gặp lại sau.”

Mộ Dung Bắc Uyên thúc vào bụng ngựa rồi rời đi.

Hồng Vân ở phía sau kéo hắn: “Điện hạ tự có chủ ý của mình, không tới lượt huynh quản.”

“Những lời vừa rồi của điện hạ là có ý gì? Ta nghe không hiểu, ngài ấy so sánh như vậy cũng không đúng, quan hệ giữa ta và nàng không giống quan hệ giữa ngài ấy và Triệu Minh.”

“Ta thấy cũng không khác chỗ nào, về cơ bản là giống nhau.”

La Tước mở miệng nói: “Nhưng bọn họ…”

“Được rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Trong viện Mai Hương đang lau thanh kiếm trên tay.

Nhìn thấy bọn họ, nàng ấy khẽ gật đầu.

La Tước nghĩ đến cái gì đó, liền kéo Hồng Vân sang một bên: “Ta có lời muốn hỏi nàng. Người bên ngoài là người hầu của Triệu Khương Lan sao? Không biết vì sao ta nhìn thấy võ công của nàng ấy rất giống với nàng, giống như là đồng môn. Trước kia các nàng không quen biết sao?”

Hồng Vân mất tự nhiên quay đi: “Huynh nhìn nhầm rồi, chúng ta không quen biết.”

“Ta sẽ không nhìn nhầm! Vừa rồi động tác vung roi của nàng ấy cũng giống như động tác muội dùng roi lần đầu tiên ở biên giới. Nếu nói các nàng không có quen biết, thì có chút kỳ lạ.”

Hồng Vân nghe thấy thế liền nhíu mày.

Giọng điệu của nàng ấy có chút không kiên nhẫn, qua loa trả lời: “Ta nói huynh nhìn nhầm thì chính là nhìn nhầm, số lần ta sử dụng roi cũng không nhiều, trí nhớ của huynh cũng có thể không rõ.”

La Tước nhịn không được hỏi lại: “Ta chưa từng nghe thấy nàng nói võ công của nàng là học được ở đâu?”

Bàn tay Hồng Vân nắm chặt: “Chúng ta thành thân đã lâu như vậy rồi, bây giờ huynh muốn hỏi cái này sao? Nhưng ta không muốn nói. La Tước, mỗi người đều có bí mật, có một số việc, không cần phải biết quá rõ ràng như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.