Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1758



Chương 1758

Nhưng nàng vẫn chưa quên người trước mắt này đã hại mình mất nguyên một ngày đều lo lắng sợ hãi, vì vậy nhấc chân, giẫm mạnh cho hắn một cái.

Mộ Dung Bắc Uyên kêu lên một tiếng đau đớn: “Vương Phi, chẳng lẽ ôm nàng cũng không được hay sao, nàng sao còn giẫm ta?”

“Chàng nói xem! Chàng từ sáng sớm đã ra ngoài, nhưng mãi đến tối muộn mới xuất hiện. Lâu như vậy rốt cuộc chàng đã đi đâu thế, chàng có biết là ta lo lo lắng nhiều lắm không, liên tục cho người ra ngoài tìm chàng.”

“Là ta sai rồi. Ta thật sự là đi hái quả sơn trà về cho nàng.”

Hắn lắc lư cái túi trong tay: “Nàng nhìn xem, hái được rất nhiều. Nhưng sau khi hái xong, đột nhiên phát hiện ở bên dưới cây có mấy bóng dáng khả nghi, nên ta mới tiện đường đi theo, kết quả nàng đoán xem như thế nào!”

Triệu Khương Lan chớp mắt nhìn: “Làm sao vậy?”

“Ta đã tìm thấy nơi ẩn náu của Liên Tư Thành, vì vậy đã ngay lập tức quay về doanh trại yêu cầu La Tước đem binh cùng ta tiến đến bắt người. Bọn ta đã mang Liên Tư Thành về giam giữ, đợi khi sự việc ở đây xử lí ổn thỏa, có thể mang hắn về kinh gặp phụ hoàng.”

“Thật sao? Tốt quá rồi! Trời ơi chàng thật lợi hại, ta đã hiểu lầm chàng rồi, xin lỗi phu quân.”

Mộ Dung Bắc Uyên đưa mặt sát lại gần: “Vậy nàng có muốn thưởng cho ta cái gì đó không, lâu như vậy không gặp nhau, hôn ta một cái.”

“Không được. Lý do ta mở cửa cho chàng, vì muốn xác nhận bệnh của ta là phong hàn, chứ không phải ôn dịch, nhưng vẫn còn ho, vẫn có bệnh khí. Nếu hôn chàng, chút nữa chàng cũng bị ho thì phải làm sao…”

Triệu Khương Lan còn chưa nói xong, đã bị Mộ Dung Bắc Uyên hôn vào miệng.

Nàng mở to hai mắt nhìn muốn đẩy người ra, nhưng lập tức bị hắn dồn vào tường.

Sức lực của Mộ Dung Bắc Uyên đương nhiên là mạnh hơn nàng rất nhiều, Triệu Khương Lan giãy giụa nhưng không được, chỉ có thể để mặc hắn tùy ý chiếm đoạt.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, nàng thậm chí cảm thấy người có chút tê dại, mới bị hắn giữa mãi không buông.

“Nàng sao thế…”

“Nàng bị phong hàn, nếu như ta bị ho, thì cùng nhau uống canh sơn trà. Còn nếu như nàng bị ôn dịch, chúng ta sẽ chết cùng nhau, không có việc gì phải lo ngại cả.”

Triệu Khương Lan ngước mắt nhìn hắn: “Xí, đừng nói mấy lời không may như thế.”

Hắn nhìn Triệu Khương Lan hồi lâu, đột nhiên tựa đầu lên vai của nàng.

“Ta mặc kệ. Bất kể ai đều không được phép mang nàng đi, cho dù là cái chết cũng không thể khiến chúng ta xa lìa.”

Triệu Khương Lan sững sờ, lại nghĩ đến mây ngày sóng gió vừa qua, đối với dáng vẻ của Mộ dung Bắc Uyên lúc này có thể thông cảm được.

Cho dù là ai, đối mặt với bệnh tình nguy hiểm như vậy, đều không thể ung dung một chỗ được.

“Được rồi, đều đã qua rồi.” Nàng vừa xoa xoa đầu của hắn, vừa nhắc nhở: “Nhưng trước mắt chúng ta không được, đợi sau khi ta xác định được nguyên nhân, chàng phải rời khỏi làng Phong Lam.”

Mộ Dung Bắc Uyên ngẩng đầu nhìn có chút oán trách: “Vương Phi, lòng dạ của nàng đúng là quá nhẫn tâm mà. Ta vừa mới đến nàng đã bảo ta rời đi, ta bảo đảm sẽ không gây thêm phiền phức gì vẫn không được sao?”

Triệu Khương Lan hừ lên một tiếng: “Còn không phiền phức sao? Hôm nay chàng đến bóng dáng cũng không thấy, bọn ta đã phái rất nhiều người đến vùng lân cận để tìm. Tóm lại, ta sẽ không đồng ý để chàng tiếp tục ở đây đâu, nếu như chàng không nghe ta nói thừa dịp chàng không chú ý châm cho chàng một cái, rồi đợi khi chàng bất tỉnh thì sẽ cho người khiêng di.”

Nhìn nàng hoàn toàn không giống như đang nói đùa, Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn chịu thua.

Hắn ừ lên một tiếng không cam lòng: “Ngày mai đi được không, bây giờ trời cũng đã tối rồi.”

Triệu Khương Lan nhéo cái mặt của hắn: “Được, sáng mai sau khi trời hừng đông chàng phải đi.”

Đồng ý yêu cầu của Mộ Dung Bắc Uyên, hắn tự mình tìm bếp để nấu canh sơn trà cho Triệu Khương Lan.

Có lẽ đã cho hơi nhiều mật ong, mùi vị có chút ngọt lịm.

Nhưng Triệu Khương Lan nể mặt hắn uống hết bát canh.

Không biết có phải hiệu quả tâm lý không, Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy Triệu Khương Lan đêm nay đỡ ho hơn rồi.

Hắn dần dần an tâm hơn, còn muốn nhõng nhẽo để kéo dài thời gian ở lại đây lâu một chút.

Ai ngờ sau khi trời hửng sáng, Giang Dương đã đến gõ cửa nói: “Điện hạ, Hạ Chiêu Vương lại phái người đưa dược liệu đến, các vị thuốc đã được chuyển đến cửa khẩu của thôn rồi.”

Mộ Dung Bắc Uyên rõ ràng không có hứng thú nhếch môi: “Vị Hạ Chiêu Vương này vẫn rất hiểu chuyện.

Nếu ông ta đã đem mấy thứ đó đến đây, các ngươi cứ nhận lấy là được rồi, dù sao sau này, ông ta nhất định sẽ đòi lại nhiều thứ hơn nữa từ tay của phụ hoàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.