Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1782



Chương 1782

Nhưng Hạ Chiêu Vương cũng có thể nhìn ra rằng con gái của ông ta cực kì không thích Triệu Minh.

Ông ta cũng như con gái mình, cũng không ưa Triệu Minh chút nào.

Hạ Chiêu Vương nhìn thấy Triệu Minh ăn mặc chỉnh tề đứng nép phía sau Mộ Dung Bắc Uyên, cho dù đã vào cung, nhưng hai người vẫn hình với bóng không thể tách rời.

Trong lòng có cảm giác kỳ lạ đến khó tả, ông ta ngạc nhiên và hỏi: “Hôm nay là ngày ban thưởng cho các triều thần, tại sao Triệu công tử lại đến đây?”

Triệu Khương Lan thờ ơ nói: “Thánh thượng đã mở lời, muốn tại hạ đến tham dự yến tiệc, nếu không tại hạ không dám đến.”

Quận chúa Minh Châu nắm chặt các ngón tay trong tay áo.

Rõ ràng nàng ta mới là đại phu nổi danh khắp Giang Nam này, nhưng thật đáng tiếc khi có sự tồn tại của Triệu Minh và nàng đã lấy đi tất cả ánh sáng vốn dĩ thuộc về nàng ta.

Không phải chỉ là khống chế lại dịch thôi sao? Nếu như đổi lại là nàng ta, chắc chắn nàng ta cũng có thể làm tốt như vậy, vậy thì nàng ta có gì là giỏi giang đâu chứ.

Hoàng thượng bây giờ cho phép hắn vào cung, còn không phải là vì chưa biết chuyện xấu của hắn với Mộ Dung Bắc Uyên sao?

Nếu như đã nghe được chuyện này, e rằng hoàng thượng sẽ không mời hắn vào cung dự yến tiệc như vậy, mà là đem thân thể hắn xé tan thành nhiều mảnh.

Nghĩ như vậy, đôi mắt của quận chúa Minh Châu trở nên đầy sự ác ý.

Hơn nữa, một lát nữa, phụ vương của nàng ta sẽ cầu xin hoàng đế trước công chúng…

Triệu Khương Lan vô tình bắt gặp ánh mắt của quận chúa Minh Châu, sau đó nàng ta nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt đó của nàng ta.

Trong lòng nàng bỗng cảm thấy kỳ lạ, không biết tại sao lại tự nhiên cảm thấy bất an như vậy. Nàng hy vọng rằng hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.

Khi vào trong cung điện, Triệu Khương Lan không thể ngồi cùng với Mộ Dung Bắc Uyên.

Mặc dù nàng đã có nhiều đóng góp nhưng thân phận của nàng hôm nay chỉ là một thương gia, nàng chỉ có thể ngồi ghế sau của bữa tiệc.

Mộ Dung Bắc Uyên càng lo lắng hơn và liên tục nhìn về phía nàng, Triệu Khương Lan sợ hắn phân tâm, nên nhìn hắn với một ánh mắt an tâm, rồi ngồi xuống vị trí dành cho các cung nữ.

Khi Mộ Dung Bắc Hải từ cửa bước vào, hắn cũng đi ngang qua nàng.

Triệu Khương Lan gật đầu với hắn biểu thị chào hỏi, nhưng Mộ Dung Bắc Hải chỉ mỉm cười nhẹ chứ không nói gì cả.

Chiêu Vũ đế đợi cho đến khi mọi người đều đến đông đủ mới cùng Viên hoàng hậu giá đáo.

Vốn dĩ Chiêu Vũ đế đến muốn mời Hoa quý phi cùng đến để chúc mừng thành công của Mộ Dung Bắc Uyên.

Tuy nhiên, Hoa quý phi rất thích yên tĩnh cộng thêm sau khi ngón tay bị thương bà ta càng lười đến những buổi yến hội như vậy.

Chiêu Vũ đế nâng ly rượu lên: “Các vị, Liên Tư Thành đã gây đại loạn ở Giang Nam, Thần vương đối mặt với nguy hiểm, đã phụng sự giao phó của ta Thần vương cùng quân đội Thiết Ngô dẫn quân đánh dẹp loạn chế phục, ta cảm thấy rất hài lòng. Mà Thần Vương có thể làm được điều đó, may mà có sự trợ giúp của Phiên Vương. Tình nghĩa gắn kết khi gặp nạn giúp lẫn nhau thật đáng trân trọng, nguyện khắc sâu trong lòng. Nào, chúng ta cùng nâng ly, cũng chúc mừng sự thắng lợi của chúng ta.”

Hạ Chiêu Vương lần đầu lên tiếng: “Ta đã đợi để báo đáp ân nghĩa cho triều đình đã lâu, nhưng không có cơ hội để báo đáp. Nay lại có thể cùng Hoàng thượng chia sẽ nỗi lo lắng này, đây cũng là bổn phận của thần tử. Thần Vương và quân đội Thiết Ngô có thể đánh bọn quân phản nghịch. Ngoài sự chỉ huy của Điện Hạ và La tướng quân ra, hơn nữa là nhờ phúc khí của người, phù hộ bách tính!”

Chiêu Vũ đế bị câu nói này làm cho bật cười lớn, nhìn về phía Hạ Chiêu vương: “Hạ Chiêu vương, nghe nói lần này sự giúp đỡ của ngươi không hề nhỏ! Không chỉ kịp thời cung cấp binh mã mà còn kịp thời đưa dược liệu tới,quả thực đáng được bách tính tán thưởng.”

Hạ Chiêu vương vội vàng nói: “Nói đến dược liệu, thực ra lão thần cũng chỉ nghe theo lời đề nghị của cô con gái nhỏ Minh Châu. Hoàng thượng có thể đã nghe nói con gái của lão thần tinh thông về y thuật. Con bé vừa nghe chiến tranh xảy ra, liền lập tức chuẩn bị đầy đủ thuốc thang để đưa đến đó, muốn góp chút sức nhỏ giúp cho Thần Vương điện hạ”.

Chiêu Vũ đế khi nghe ông ta nhắc đến như vậy liền nhìn sang quận chúa Minh Châu ngồi bên Hạ Chiêu vương.

“Ồ? Ta nhớ ra rồi, lần trước ta đến, chính quận chúa đã đồng hành cùng ta trong suốt cuộc hành trình.

Con gái của ngươi, bên ngoài xinh đẹp lại còn thông minh, không chỉ tài năng xuất chúng, mà còn có lòng bao dung thiên hạ, đây thực sự là điều may mắn cho ngươi đó


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.