Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1789



Chương 1789

Mộ Dung Bắc Uyên không còn cách nào khác đành phải nói: “Thật ra nhi thần không thích quận chúa Minh Châu, mà tạm thời chiến sự của Thịnh Khang vừa mới qua đi, Giang Nam cũng vừa mới trở lại bình thường sau tình hình dịch bệnh, là lúc triều đình đang cần người tận sức. Điều nhi thần nghĩ lúc này đó là phân ưu với phụ hoàng chứ không nghĩ đến những thứ khác.”

Chiêu Vũ đế chăm chú suy xét nhìn hắn một lúc lâu: “Uyên nhi, đừng nói là Hạ Chiêu vương, trên đường con hồi kinh đã có không ít đại thần nói bóng nói gió, hỏi về chuyện vợ kế của con. Cho dù con vẫn không bằng lòng lấy vợ thì cũng không thể tránh khỏi một sự thật, đó là sau này không thể không lấy vợ kế.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhướng mày: “Phụ hoàng, từ lâu nhi thần đã nói rõ với người rồi, đời này không có dự định kế vị. Chỉ mong Tam ca nhanh chóng hồi phục, danh chính ngôn thuận kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Nếu như tam ca thuận lợi bình phục thì nhi thần có lấy vợ hay không thì có gì quan trọng nữa chứ.”

Chiêu Vũ đế có chút căng thẳng liếc mắt nhìn Triệu Minh rồi nghĩ thầm, Mộ Dung Bắc Uyên quả thật là cái gì cũng không giấu diếm người bên cạnh.

Những chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, hắn lại nói ở trước mặt Triệu Minh mà không hề che đậy.

Lỡ như truyền ra ngoài thì như thế nào.

Tuy nhiên vẻ mặt của Triệu Minh vô cùng bình thản, dường như không có gì là kinh ngạc hay sợ hãi.

Chiêu Vũ đế không khỏi suy nghĩ, có lẽ quan hệ của hai người họ thật sự rất tốt, Mộ Dung Bắc Uyên cũng đã lén nói với hắn những điều tương tự.

Hắn ta nhịn không được, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Để con thành hôn lần nữa cũng không có liên quan gì đến chuyện ai là người kế vị, mà đó là suy nghĩ đến quý phủ của con. Con còn trẻ như vậy, tiên vương phi cũng không thể nào về bên cạnh con, không lẽ con muốn cứ luôn cô độc một mình sao? Cho dù là con muốn như vậy thì trẫm và mẫu phi con cũng tuyệt đối không đồng ý. Nói chung, mặc dù trẫm cho con có cơ hội hồi phục nhưng sẽ không để cho con cứ tùy ý làm càn như vậy, con suy nghĩ kĩ đi.”

Chiêu Vũ đế nói xong, ánh mắt lại hướng về phía Triệu Minh.

Hắn ta không đoán trước được là Triệu Minh lại từ bỏ điều kiện tốt mà hắn đã đề ra như vậy.

Nhưng thấy Ninh Vân cũng lớn rồi, đừng nói là Huệ phi căng thẳng, hắn ta thân là phụ hoàng cũng muốn định hôn sự của Ninh Vân như bà ta.

Chiêu Vũ đế suy nghĩ một chút rồi nói với Triệu Minh: “Như vậy đi, trẫm cho ngươi thêm thời gian để suy nghĩ. Triệu Minh, trẫm cảm thấy người là một người thông minh, vậy nên cũng đừng tùy ý để trẫm thất vọng.”

Ra khỏi hoàng cung, tâm trạng của Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên đều vô cùng nặng nề.

Ai mà nghĩ rằng, Chiêu Vũ đế lại muốn để nàng cưới Ninh Vân.

Triệu Khương Lan xoa lông mày, buồn đến mức không nói nên lời.

Mộ Dung Bắc Uyên chỉ đành phải an ủi nàng: “Dù sao thì hôm nay nàng đã từ chối phụ hoàng rồi, cái gọi là để nàng suy nghĩ cẩn thận của phụ hoàng chẳng qua là cảm thấy nàng có thể hồi tâm chuyển ý mà thôi, nếu như nàng thật sự không có chí hướng ở đây, kiên quyết từ chối thì phụ hoàng cũng không thể làm gì được nàng.”

Triệu Khương Lan cũng nghĩ như vậy.

Xét cho cùng thì nàng cũng là công thần trong việc chữa trị dịch bệnh, Chiêu Vũ đế lại tức giận vì sự lựa chọn của nàng nhưng chắc cũng không thể làm khó nàng, bức bách nàng làm việc mà nàng không thích.

Mộ Dung Bắc Uyên đau lòng nhìn nàng: “Đây mà là tiệc chúc mừng gì chứ, ta hi vọng phụ hoàng không chú ý đến nàng, tránh làm cho người ta cứ nơm nớp lo sợ.”

Về đến vương phủ, Triệu Khương Lan không muốn nghĩ đến những chuyện phiền lòng này.

Dung Sương với Dung Nhật la hét muốn ra ngoài chơi, Triệu Khương Lan liền dẫn hai đứa nhỏ đi dạo phố một vòng.

Nhưng mà thân phận của nàng là Triệu công tử, không tiện dẫn theo Tịnh Sở và những nha hoàn khác.

Mộ Dung Bắc Uyên liền để cho Mai Hương tiếp tục đóng giả là tiểu tư đi theo, đồng thời phân phó cho Đông Diêu đi theo bảo vệ bọn họ, một tấc cũng không rời.

Triệu Khương Lan lại cảm thấy không cần thiết: “Đây là Kinh Thành, tàn dư của Trữ quốc công bọn họ cũng đã bị xóa sổ, có lẽ sẽ không có người dám tùy tiện động thủ đâu.”

“Nghe lời nào, để cho Đông Diêu theo nàng, mặc dù nhà họ Liên đã hoàn toàn sụp đổ nhưng cha con Hạ Chiêu vương vẫn còn tư binh ở Kinh Thành. Quận chúa Minh Châu chắc chắn là căm thù nàng đến tận xương tủy, ngộ nhỡ nàng ấy làm ra chuyện gì khác thường khiến nàng lâm vào tình thế nguy hiềm thì sao?”

Triệu Khương Lan nghe thấy lời này nên không tiếp tục từ chối nữa.

Mộ Dung Bắc Uyên thật sự không có nghĩ sai về quận chúa Minh Châu.

Vị quận chúa kia mặc dù không phái người âm thầm ám sát Triệu Minh, nhưng vẫn cho người theo dõi nhất cử nhất động của Thần Vương phủ và Triệu Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.