Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1796



Chương 1796

Mộ Dung Bắc Uyên cũng muốn tỉnh táo.

Nhưng khi hắn biết Triệu Khương Lan bị dẫn đến nơi không phải là ngự thư phòng, hoặc là một đại điện bình thường.

Mà là Giới Luật Tư – nơi những vị quan bị phạt mới đến thì hắn không thể nào khống chế được tâm tình nữa.

Vẻ mặt của hắn nghiêm trọng muốn đi thẳng vào trong.

Như khi bước đến cánh cửa đầu tiên đã bị thị về bên ngoài ngăn lại: “Xin điện hạ dừng bước, hoàng thượng có chỉ, ngài ấy muốn tự mình thẩm vấn, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào quấy rầy. Cho dù là điện hạ ngài cũng không phải ngoại lệ.”

Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt nắm đấm, đôi môi mấp máy khe hở, cả người giống như bị chìm trong đầm sâu, từ trong ra ngoài đều toả ra hơi thở lạnh lẽo.

“Bản vương chỉ muốn gặp mặt phụ hoàng. Các ngươi tránh ra.”

“Xin điện hạ đừng làm khó chúng thuộc hạ.”

Đang nói chuyện, Tân Khâm đã bước ra từ bên trong.

Nhìn thấy Tần Khâm, Mộ Dung Bắc Uyên thu lại sắc mặt: “Tần đại nhân, xin ngươi thay bản vương báo cho phụ hoàng một tiếng, nói là bản vương có việc gấp muốn gặp người, không thể chậm trễ.”

“Điện hạ nên trở về đi. Lúc này Hoàng thượng đang nổi nóng, không gặp ai hết.”

“Nổi nóng? Là ai dám làm thế với phụ hoàng, nếu như là Triệu Minh, bản vương càng phải tiến vào. Triệu Minh chính là bằng hữu thân thiết bản vương, mỗi hành động của hắn đều cùng chung nhịp với bản vương. Thời điểm này, bản vương cũng không thể vắng mặt.”

Tần Khâm không thể hiện gì nhiều, dựa theo những lời Chiêu Vũ đế nói lại: “Triệu công tử xúc phạm quyền uy của ngài ấy, khi quân phạm thượng. Hoàng thượng đã nói là phải rút gân lột da hắn, điện hạ cũng đường khuyên.”

“Rút gân lột da?”

Mộ Dung Bắc Uyên nghe đến đây thì trán nổi gân xanh.

“Cuối cùng là Triệu Minh đã nói những gì đã khiến phụ hoàng nổi giận như vậy? Bên ngoài đầy rẫy những kẻ tội ác tày trời cũng chưa thấy bị xử tử hết. Vì sao đến phiên Triệu Minh, phụ hoàng lại phải khắc nghiệt như thế?”

Tần Khâm đành phải nói: “Hoàng thượng là con của trời, có quyền xử lý bất cứ kẻ nào.”

“Nhưng ở Giang Nam, Triệu Minh đã lập được công lớn, không thưởng thì thôi đi, còn rơi vào tình trạng thế này… nếu như để người ngoài biết, chỉ sợ là nói rằng người đứng đầu triều ta hoang đường đến cực điểm, không phân phải trái!”

Tần Khâm nghe đến đây, mí mắt điên cuồng giật lên.

Những lời bất kính như thế này, sao Thần vương có thể đường hoàng nói ra.

Chiêu Vũ đế đang ở bên trong, cho dù là không thể chính tai nghe thấy, nhưng cũng sẽ có người thuật lại y nguyên cho ngài ấy biết.

Kể cả là Thần vương có được sủng ái, nhưng khiêu khích uy quyền như thế này cũng sẽ khiến cho lòng người giận dữ.

Quả nhiên, khi thị vệ cẩn thận từng li từng tí truyền đạt lại những lời của Mộ Dung Bắc Uyên cho Chiêu Vũ đế nghe, Chiêu Vũ đế tức giận đập tay xuống bàn.

Trong lòng Triệu Khương Lan kêu khổ không chịu được, chuyện này càng phát triển đến mức không thu hồi lại được.

Chiêu Vũ đế lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Nếu như không bị ép đến cùng, mượn mười lá gan Thần vương cũng sẽ không cẩn thận mồm miệng như vậy. Đến lúc này, ngươi còn cảm thấy trẫm tin rằng hai người các ngươi trong sạch hay sao?”

Triệu Khương Lan cắn răng: “Người xưa có để lại điển cố, Chung Tử Kỳ chết, cả đời Bá Nha không động đến cổ cầm. Có thể thấy rằng tình cảm giữa hai người không sơ sài. Nếu như hôm nay đổi lại là Đông Diêu, Giang Dương hay là Sơn Vương điện hạ rơi vào thế khó, Thần Vương điện hạ chắc chắn sẽ làm ra hành động như thế này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.