Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1797



Chương 1797

Chiêu Vũ đế nheo mắt lại: “Không, Thần vương ở bên cạnh trẫm hơn hai mươi năm, trẫm không phải không xử phạt những người bên cạnh nó. Thậm chí mấy năm trước, một vị quan văn vừa là thầy vừa là bằng hữu của nó bị người hãm hại phải vào ngục, nó cũng chỉ hết lần này đến lần khác đến chỗ trẫm cầu xin, không làm ra những chuyện khác người nào. Nhiều năm qua, trẫm có thể nhớ kỹ những lần Thần Vương bị mất không chế đều chỉ vì cùng một người.”

Triệu Khương Lan cứng họng không trả lời được.

Người kia, chính là nàng.

Bên ngoài cửa Giới Luật Tư, Tần Khâm và Mộ Dung Bắc Uyên đang đối mặt với nhau.

Mày kiếm của Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng: “Vậy là Tần đại nhân không có ý định tránh ra đúng không?”

“Nhiệm vụ của hạ quan chỉ nghe lệnh của một mình thánh thượng. Cho dù điện hạ có quyền cao chức trọng thì Tần mỗ thân là Thống lĩnh Ngự Lâm quân cũng không có cách nào nhượng bộ.”

Mộ Dung Bắc Uyên hạ giọng chất vấn: “Nếu hôm nay, bổn vương nhất định phải đi vào, vậy thì Tần đại nhân sẽ làm gì ta?”

Tần Khâm chậm rãi rút thanh kiếm bên người ra, chỉ về phía Mộ Dung Bắc Uyên.

“Vậy thì hạ quan chỉ có thể đắc tội.”

Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, mũi kiếm phát ra từng ánh sáng rực rỡ.

Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng nheo mắt lại, nhân lúc mọi người không phát giác, hắn đột nhiên xoay người, rút một thành kiến bên hông một thị vệ đứng bên cạnh ra.

Lúc bình thường, cho dù là thần tử hay vương gia khi tiến vào cung đều không được mang theo vũ khí bên cạnh.

Trừ khi là là những thị vệ không bị quản thúc chuyện ra vào.

Thị vệ kia làm sao có thể ngờ rằng Mộ Dung Bắc Uyên lại đột ngột làm ra hành động như vậy.

Không khỏi bị dọa cho sợ hãi, bất ngờ hô lên: “Điện hạ, không được!”

Sắc mặt của Tần Khâm cũng thay đổi: “Điện hạ vẫn nên suy nghĩ cho tốt, nếu như ngài thật sự đánh nhau trong cung, tính chất sẽ rất khác so với việc mạo phạm bằng lời nói.”

Vừa nghĩ đến chuyện Triệu Khương Lan đang ở bên trong chịu nguy hiểm đến tính mạng, Mộ Dung Bắc Uyên sao có thể kiêng dè nhiều như vậy.

Hắn vung kiếm đâm về phía Tầm Khâm. Một giây sau, hai đường ánh sáng phát ra từ kiếm giao nhau giữa không trung.

Tần Khâm cũng không kiêng nể, ra tay rất dùng sức.

Mộ Dung Bắc Uyên thì càng không nương tay, giống như xuất ra tất cả vốn liếng, đánh cho cao thủ số một số hai của Thịnh Khang là Tần Khâm cũng phải lùi về sau chống đỡ.

“Điện hạ, bây giờ thu tay vẫn còn kịp. Nếu không hành động của ngài chỉ khiến cho Hoàng thượng càng thất vọng và đau khổ, tổn thương tình cảm cha con hai người.”

“Đừng nói nhiều! Bản vương nhất định phải gặp phụ hoàng, không thể chậm một giây.”

Bọn hắn ở bên ngoài đánh nhau không ngừng, còn ở trong điện, khuôn mặt Chiêu Vũ đế đã phủ một tầng sương lạnh từ lâu.

Sắc mặt Triệu Khương Lan xám trắng cúi đầu, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, không có kế sách đối phó nào cả.

Làm sao bây giờ, cuối cùng thì nên làm gì đây.

“Người đâu, đem Triệu Minh vào bên trong mật thất, cho Thần vương vào đây.”

Sau khi Triệu Khương Lan bị người lôi vào mật thất, bên ngoài cửa, Tần Khâm thu lại kiếm dài, mặt không thay đổi nói: “Điện hạ, xin mời.”

Mộ Dung Bắc Uyên bước dài vào trong nội điện, tìm khắp một còng cũng không thấy bóng dáng của Triệu Khương Lan.

Chiêu Vũ đế thu hết những lo lắng trên mặt hắn vào trong mắt. Chuyện đã đến nước này rồi, còn gì là không xác định chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.