Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1802



Chương 1802

Có điều chuyện đó cũng không phải nàng không hề để ý mà ngược lại là nàng vô cùng để ý.

Nhưng chuyện khi ấy liên quan đến quan hệ của hai nước, đánh hay không đánh chỉ trong một suy nghĩ, nàng không có sự lựa chọn thứ hai.

Huống chi là bây giờ, bọn họ đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu chuyện cùng sống cùng chết.

Tình cảm vốn không phải phu thê bình thường có thể so sánh được, bảo nàng trơ mắt nhìn chồng mình đi cưới người khác làm vợ, chỉ nghĩ qua thôi cũng đã đủ làm cho nàng phải đau khổ.

Tuy rằng Triệu Khương Lan biết rất rõ, đời này của Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không yêu thêm một ai khác.

Giữa bọn họ, cho dù có cách xa nhau ngàn núi vạn sông thì trái tim vẫn luôn ở bên nhau.

Thế nhưng, nếu như Mộ Dung Bắc Uyên vì cứu nàng mà chịu lùi một bước, so với chuyện giết chết nàng còn khó chịu hơn.

Lúc đang ngồi lo lắng không yên, Triệu Khương Lan lờ mờ cảm thấy cửa sổ phòng mình lung lay.

Nàng nghi ngờ đi đến, khẽ đẩy mở cửa sổ đối diện mặt hồ, bỗng nhiên có một bóng người lách mình chui vào.

Triệu Khương Lan hít sâu một hơi, che chặt miệng lại không để mình phát ra tiếng.

Thấy người đến mặc một bộ đồ đen, dáng người thon thả tinh tế, người này rõ ràng không phải là Mộ Dung Bắc Uyên.

Chờ đến khi đối phương kéo khăn che mặt xuống, Triệu Khương Lan càng thêm sợ hãi không nói nên lời.

“Mẫu… Hoa quý phi nương nương?”

Hoa quý phi nhìn nàng từ trên xuống dưới, ngồi xuống bên bàn.

Bà nhỏ giọng nói bảo đảm người bên ngoài sẽ không nghe thấy: “Ngươi nhận ra bổn cung sao?”

Triệu Khương Lan gật gật đầu: “Đương nhiên là nhận ra.”

“Quan hệ của ngươi với Uyên Nhi như thế nào, bổn cung nghe loáng thoáng một ít tin đồn kỳ quái, nói Uyên Nhi vì một người đàn ông mà nghe theo sự sắp xếp của hoàng thượng phải thành thân với quận chúa Minh Châu. Chuyện này không hợp lý.”

Vừa nói Hoa quý phi vừa tỉ mỉ nhìn Triệu Khương Lan.

Một lúc lâu sau, bà đột nhiên lên tiếng: “Khuôn mặt của ngươi nhìn có chút giống một người.”

Đối mặt với Chiêu Vũ Đế, Triệu Khương Lan không thể nói ra sự thật.

Nhưng đổi lại thành quý phi thì Triệu Khương Lan thực sự không cần phải giấu giếm nữa.

Nàng thuận thế quỳ xuống đất: “Mẫu phi, con là Triệu Khương Lan.”

Hoa Quý Phi hít sâu một hơi, đưa tay nắm lấy cằm của nàng không dám tin hỏi: “Nữ giả nam sao?

“Phải, nếu như lấy thân phận nữ tử ra mặt, tất cả mọi người sẽ biết nhi thần không còn ở Vinh Dương.”

“Làm sao có thể? Vậy vị hoàng hậu trong hoàng cung Vinh Dương kia là ai, lúc trước Vinh Dương đã thông báo rõ ràng là bệ hạ của bọn họ đã cưới công chúa Nhã Lan của Thịnh Khang làm hoàng hậu, chuyện này chẳng lẽ còn giả được sao?”

“Hoàng hậu kia là do Uyên Nhi đã tìm người đến thay thế cho nhi thần. Dưới tay nhi thần có một người rất tài giỏi, rất am hiểu thuật dịch dung, vì thế nên hắn ta đã đổi gương mặt cho một nữ tử khác, may mắn có thể lừa dối qua cửa.”

Hoa Quý Phi nhẹ buông nàng ra, như muốn ngừng thở.

“Trách sao, bổn cung nói sao Uyên Nhi lại để ý một nam tử đến như vậy, lại không ngờ rằng các ngươi lừa trên dối dưới làm ra một vở kịch lớn như vậy. Hai người các ngươi cũng thật là gan to bằng trời, chuyện như vậy nếu mà để cho hoàng thượng biết được, bổn cung cũng không gánh nổi giúp các ngươi.”

Trên mặt Triệu Khương Lan có chút xấu hổ: “Làm cho mẫu phi phải lo lắng, nhi thần cảm thấy vô cùng áy náy. Chỉ là nhi thần và Uyên Nhi khó lòng xa nhau, chuyện Nhi thần trở thành vợ của người khác thì con và Uyên Nhi cũng đều không thể tiếp nhận, nên mới không thể không nghĩ ra một kế như vậy, đây cũng đã là cách xử lý tốt nhất khi ấy rồi.”

Gương mặt xinh đẹp của Hoa Quý Phi không khỏi nhíu chặt: “Nhưng bây giờ hoàng thượng lại bởi vì quan hệ giữa ngươi và Uyên Nhi mà buộc nó cưới quận chúa Minh Châu. Hai đứa các ngươi sao lại khổ đến thế chứ?”

Triệu Khương Lan nghe bà nói thế trong lòng cũng càng thêm chua xót.

Hoa Quý Phi đưa tay xoa đầu nàng: “Nếu ngươi đã gọi bổn cung một tiếng mẫu phi, vậy bổn cung đây cũng xem ngươi như con gái ruột. Uyên Nhi đã xác định ngươi là nữ nhân duy nhất của nó, vậy thì ngươi chính là đứa con dâu duy nhất của bổn cung. Bổn cung sẽ không bỏ mặc ngươi không lo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.