Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1803



Chương 1803

Bà nhìn ra sân qua một cánh cửa: “Đáng tiếc là ngươi không biết võ công, bổn cung không thể nào đưa ngươi rời khỏi nơi này, nếu như chạy ra được thì hoàng thượng sẽ không tìm được ngươi, Uyên Nhi cũng không phải bị trói buộc.”

Triệu Khương Lan đau khổ lắc đầu: “Chuyện này, sao có thể kéo mẫu phi người xuống nước được. Phụ hoàng bảo Uyên Nhi phải trả lời ngay hôm nay, chỉ sợ là Uyên Nhi chàng đã đồng ý rồi.”

“Trong ngoài điện Phú Xuân đều có binh lính hùng hậu vây quanh. Bổn cung có thể đến từ dưới nước là đã phải cực kỳ cẩn thận, thậm chí thiếu chút nữa đã bị người ta phát hiện. Nếu như ngươi từ chỗ này chạy trốn , chỉ sợ chân trước vừa mới ra thì chân sau đã bị người ta phát hiện.”

Triệu Khương Lan đương nhiên biết là không thể trốn được, bằng không thì cũng đã chẳng buồn rầu đến bây giờ.

“Ngươi có lời gì muốn nói với Uyên Nhi không, bổn cung có thể giúp ngươi truyền lời lại.”

Triệu Khương Lan nghe thế mà sững sờ, rõ ràng là có rất nhiều chuyện muốn nói, đã đến bên mép rồi lại thôi.

Nàng không muốn cho Mộ Dung Bắc Uyên cưới quận chúa Minh Châu, muốn hắn không cần phải lo lắng, muốn…

Thế nhưng tình huống bây giờ của nàng thì nàng lại lấy lập trường gì để nói?

Nghe thấy Hoa Quý Phi hỏi như vậy, Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy dây đàn căng chặt kia không còn chống nổi nữa, nghẹn ngào mà khóc.

Nàng tựa vào lòng của Hoa Quý Phi, nhưng lại không dám khóc lên thành tiếng, từng tiếng đè nén nỗi oan ức.

“Con chỉ mong cùng chàng một đời một kiếp một đôi người thôi, nếu chàng thật sự cưới người khác, không thể không đưa người vào trong phủ thì chắc chắn sẽ không trốn khỏi trách nhiệm của một người làm phu quân, đến khi đó chẳng phải là con sẽ trở thành người dư thừa rồi sao?”

Hoa Quý Phi nghe thế mà đau lòng: “Nói gì thế chứ, ai là người dư thừa thì con cũng không dư thừa đâu.”

Bà thấy Triệu Khương Lan khóc to nhỏ giọng an ủi: “Bổn cung thấy Uyên Nhi luôn là một đứa có ý kiến của riêng mình, con không tin người khác thì cũng nên tin nó chứ. Bây giờ nó có thể giữ được bình tĩnh như vậy chắc chắn đã có tính toán trong lòng.”

Triệu Khương Lan rất ít khi yếu ớt như vậy, cũng bởi vì bị nhốt ở đây nên tâm trạng buồn phiền, trong lòng cũng sốt ruột đến sắp sụp đổ.

Nghe Hoa Quý Phi nói như thế, nàng ngừng khóc.

Đúng thế, nàng vốn không cần lo lắng lòng hắn khác với lòng nàng.

Mộ Dung Bắc Uyên so với bất cứ ai cũng sẽ không để mình phải đi đến cái bước đó, nói không chừng hắn thật sự đã có thể nghĩ ra được biện pháp gì rồi.

Chưa tới bước cuối cùng, nàng không nên dễ dàng nhận thua.

Nhưng muốn nàng nói gì với Mộ Dung Bắc Uyên thì nàng thực sự nghĩ không ra.

Nín khóc một lúc, nàng mới nhỏ giọng nói: “Con cũng không có gì muốn chuyển lời, chỉ là mới không gặp chàng có một ngày mà đã rất nhớ chàng.”

Hoa Quý Phi bị nàng chọc cười, vừa định nói gì lại bỗng nhiên thay đổi nét mặt rùng mình: “Có người đến, bổn cung phải đi rồi.”

Vừa dứt lời, bà đã vọt đến bên cửa sổ bay ra ngoài.

Hai giây sau, Tần Khâm đẩy cửa bước vào.

Triệu Khương Lan đỏ mắt nhìn hắn ta, lại lần nữa lạnh mặt nói: “Đã trễ thế này mà Tần đại nhân còn đến điện Phú Xuân, thật có trách nhiệm ghê.”

“Vừa rồi, dường như Tần mỗ đã nghe được tiếng gì đó.”

“Nào có cái tiếng gì, chỉ là lòng ta buồn phiền nên tự khóc một lát, tự nói chuyện với nỗi đau trong lòng mình thôi.”

Tần Khâm đưa mắt liếc quanh phòng một lần, xác định không có ai ẩn núp ở đây, hắn ta mới chậm rãi mở miệng nói.

“Đêm đã khuya, khuyên Triệu công tử vẫn nên đóng chặt cửa sổ lại.”

Triệu Khương Lan hừ lạnh một tiếng: “Kính xin lần sau trước khi Tần đại nhân vào thì gõ cửa trước một cái. Ta đây có chán nản ra sao đi nữa thì cũng không thích người khác tùy ý xông vào phòng mình mà không thèm xin phép.”

Tần Khâm chỉ đành nhíu mày: “Xin lỗi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.