Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1808



Chương 1808

“Các ngươi chắc chắn là đang lừa gạt, mấy thứ hàng rởm! Thứ mà bổn quận chúa còn chưa từng nghe nói đến, các ngươi lại mở miệng đòi ba vạn lượng bạc, thực sự là cực kỳ hoang đường. Lừa người ta cũng phải có mức độ, bổn quận chúa mới không tin trong trời đất này lại có cục đá đắt đến thế.”

Triệu An Linh đóng hộp trả lại cho nhóc mập: “Đi, khách mua không nổi, vẫn cứ cất vào cho cẩn thận đi.

Có điều có mấy người nhà mua không nổi thì thôi, lại còn mở miệng gieo tiếng ác nói người ta bán hàng rởm. Rõ ràng là bản thân mình không có mắt nhìn lại giội nước bẩn lên người người ta.”

“Ai mua không nổi, ngươi là đồ rác rưởi ở đâu ra cũng xứng nói chuyện với quận chúa nhà chúng tôi như thế chứ? Quận chúa của chúng tôi từ nhỏ có thứ gì tốt mà chưa từng thấy qua, nào phải loại dân thường như ngươi có thể coi rẻ.”

Triệu An Linh thuận miệng nói thêm tên của vài loại đá quý hiếm khác rồi hỏi ngược lại quận chúa: “Những loại ta vừa mới nói kia, quận chúa có từng nghe tới chưa? Xem dáng vẻ mờ mịt này hẳn là cái gì cũng chưa từng nghe tới đi, vậy mà cũng dám nói mình biết nhiều hiểu rộng, sắp làm ta chết cười rồi.”

Quận chúa Minh Châu tức đến mặt mũi trắng bệch: “Ngươi bớt bịa chuyện lừa gạt ta đi.”

Nhóc mập ở bên cạnh tiếp lời: “Vị tiểu thư cũng không có lừa gạt người đâu. Những thứ nàng ấy nói tiểu nhân cũng đều đã nhìn thấy tận mắt, hơn nữa nha hoàn này của người mắng người khác là rác rưởi thì cũng thôi đi, dám mắng vị trước mắt ngài đây, chuyện này thật là tùy tiện mắng lên đầu hoàng thượng, bị truyền ra ngoài là sẽ bị rơi đầu.”

Mí mắt quận chúa Minh Châu giật giật, còn đang gắng gượng.

“Không thể, ngươi sẽ không nói cho bổn quận chúa biết nàng ấy là vị hoàng thân quốc thích nào đó chứ.”

Triệu An Linh lúc này mới không nhanh không chậm kéo kéo ống tay áo lên lộ ra một chiếc vòng tay trên cổ tay tinh tế.

Vòng tay trên tay nàng ấy không phải làm từ thứ gì khác mà chính là được làm từ đá Sắc Sắc.

Nha hoàn tinh mắt bấy giờ hô lên: “Ta đã nói các ngươi lừa gạt người khác mà. Thứ mà ai cũng có thể đeo lại còn dám không ngượng miệng nói là cống phẩm, mấy thứ tào lao này căn bản không xứng với quận chúa nhà ta!”

Triệu An Linh giơ cánh tay lên, huơ huơ trước mặt quận chúa, sau đó nhìn về phía nha hoàn vừa hô lên: “Trợn to mắt của ngươi lên mà xem, xem cho kĩ vòng tay này được làm từ đâu.”

Nha hoàn khinh thường đọc dòng chữ nhỏ trên kim bài treo bên dưới vòng tay: “Ty trân cục, chỗ này là cái chỗ quỷ quái nào?”

Quận chúa Minh Châu nghe thế bỗng hết hồn, cũng không thèm quan tâm những thứ khác, một tay bắt lấy tay của Triệu An Linh nhìn kỹ.

Không sai, chính là vật do “Ty Trân Cục” làm ra.

Đây là nơi chuyên làm trang sức cho các quý nhân, chủ tử trong cung, thứ được làm ra đều có dấu ấn.

Phần thưởng năm rồi trong cung đưa đến cho Hạ Chiêu Vương phủ, nàng ta cũng đã từng nhìn thấy.

Làm sao lại thế, người ở trước mặt này, đến cùng là ai?

“Ngươi, ngươi từ đâu tới?”

Triệu An Linh tiện tay cầm một cây quạt trên bàn lên, dáng vẻ phong lưu phẩy phẩy.

“Bổn tiểu thư đi không đổi tên ngồi không đổi họ, họ Triệu tên An Linh. Trong nhà có tổ mẫu là trưởng công chúa đương triều, mẫu thân là Di Thanh quận chúa quá cố, vì thế không ngại để cho nha hoàn phía sau ngươi suy nghĩ thật kỹ xem ta là loại rác rưởi gì, hoàng thượng cũng coi như là cậu họ của ta, vậy người lại là cái gì?”

Nha hoàn kia sợ đến môi run run, cũng không dám nhìn lại vào Triệu An Linh một cái.

Triệu An Linh hờ hững nâng vòng tay trên tay mình lên nhìn một chút: “Cái vòng tay đá Sắc Sắc này, là năm đó lúc ta làm thái tử phi được hoàng hậu nương nương thân tặng cho, ta từ trước đến nay vẫn luôn quý trọng cực kỳ. Cũng không biết là vào trong mắt của quận chúa Minh Châu lại trở thành cái thứ tào lao gì đó, Lời này, ta chắc chắn sẽ cẩn thận truyền đạt lại cho chúng quý nữ trong kinh thành, để cho các nàng có thể cùng vui.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.