Chương 1811
Hai người giục ngựa chạy qua, Tần Nghiên nhìn đám người vây quanh, hét to một tiếng: “Kinh Triệu Phủ phá án, đều tránh ra hết đi! Ai ở đây gây sự đánh nhau?”
Nghe thấy có quan đến rồi, người dân vây xem cũng vội vàng tránh sang một bên.
Triệu An Linh và quận chúa Minh Châu cũng đành phải buông nhau ra.
Nhưng hai người đều bị thương, cổ tay Triệu An Linh bị móng tay cào rách mấy đường vết thương.
Có điều nàng ấy cũng không để quận chúa Minh Châu được lợi, gò má của nàng ta cũng bị Triệu An Linh cào bị thương, vết thương này không tới ba đến năm ngày thì chắc chắn không lành được.
Tóc tai của hai người càng thêm rối không thể tả đâu còn chút dáng vẻ quý nữ đoan trang.
Người không biết chuyện tất nhiên sẽ cho rằng là mấy người phụ nữ chua ngoa đanh đá náo loạn đường phố.
Nhìn chung là đã tách ra rồi, lại nghe nói đã quấy rầy đến Kinh Triệu Phủ.
Quận chúa Minh Châu vội vàng sửa lại tóc tai, muốn đánh đòn phủ đầu tố cáo Triệu An Linh trước.
Không ngờ nàng ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy người còn lại ngồi trên ngựa.
Không phải Mộ Dung Bắc Uyên thì còn là ai nữa!
Nhưng không phải là Mộ Dung Bắc Uyên đã rời khỏi Kinh Triệu Phủ đến quản lý quân đội rồi sao, vì sao còn có thể xuất hiện ở đây chứ?
Hồi chuông báo động trong lòng quận chúa Minh Châu rung lên dữ dội, dù cho không có gương, nhưng nàng ta dùng dùng ngón chân cũng có thể đoán được dáng vẻ bây giờ của mình buồn cười thế nào.
Nàng bĩu môi, oan ức mà nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Thần vương điện hạ, muội…”
Triệu An Linh vừa quay đầu lại cũng nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên.
Mấy ngày qua vì Mộ Dung Bắc Uyên muốn kết hôn với quận chúa Minh Châu nên trong lòng nàng ấy có chút thành kiến đối với hắn.
Nhưng mà vào giờ phút này vẫn chua xót gọi một tiếng: “Tỷ phu! Ta bị người ta bắt nạt, huynh phải làm chủ cho ta đó!”
Mộ Dung Bắc Uyên vừa thấy Triệu An Linh là mí mắt đã giật giật.
Muội muội này của Triệu Khương Lan đâu phải là người bình thường.
Lại còn có chuyện nàng ấy bị người ta bắt nạt, thực sự là mặt trời mọc từ phía tây rồi.
Thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên vẫn rất bao che, nghe vậy thì quan tâm nhìn qua: “An Linh, muội làm sao thế?”
“Cái cô quận chúa Minh Châu này ỷ vào mình có thân phận quận chúa mà dám làm xằng làm bậy ở trong cửa hàng “Lan Tâm” của Triệu Minh công tử người ta, ta thấy ngứa mắt nói giúp chưởng quỹ vài câu lại bị nàng ta thẹn quá thành giận mà trả thù. Huynh nhìn xem, tay của ta cũng rách da hết cả rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn lướt qua quận chúa Minh Châu: “Lại có chuyện như vậy sao?”
Hai mắt quận chúa Minh Châu rưng rưng, một vẻ phải chịu oan ức rất lớn.
“Điện hạ không phải tin vào lời của Triệu nhị tiểu thư chứ? Minh Châu xưa nay luôn dùng lễ nghĩa đối xử với người khác, sao lại làm xằng làm bậy được. Rõ ràng là Triệu nhị tiểu thư vừa ăn cướp vừa la làng, ra tay đánh muội trước, muội quá lắm cũng chỉ là phản kháng lại thôi.”
Nói xong, nàng ta dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, hai mắt đỏ hồng nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, lại có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên sao lại dính cái trò này của nàng ta được.
Nếu không có nữ nhân này, Khương Lan của hắn cớ gì lại bị giam cầm trong thâm cung không được ra ngoài.
Con người lòng dạ âm độc như thế, còn không biết xấu hổ mà giả bộ yếu đuối trước mặt hắn.
Mặc dù trong lòng đã nắm chắc, Triệu An Linh chắc chắn là đang xả giận cho Triệu Khương Lan, vì thế chêm chân không ít.
Vậy thì như thế nào, chỉ cần Triệu An Linh là muội muội của Triệu Khương Lan thì hắn phải bảo vệ là cái chắc rồi.
“An Linh, muội chịu oan ức rồi.”
Lời này vừa nói ra, Mộ Dung Bắc Uyên nghiêng về ai thì không nói cũng đã rõ.