Chương 1817
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc nàng ta, nghiêng người đi vào.
Tim quận chúa Minh Châu đập rất nhanh, rõ ràng là vô cùng vui mừng, ngoài miệng còn lẩm bẩm.
“Điện hạ, chuyện này không phù hợp. Theo lý thì đêm trước ngày thành hôn, đôi phu thê sắp thành thân không thể gặp nhau.”
Mộ Dung Bắc Uyên làm như không nghe thấy, nhàm chán mở miệng: “Đóng cửa.”
Quận chúa Minh Châu do dự trong nháy mắt rồi cuối cùng cũng đóng chặt cửa lại.
Trong phòng chỉ có một ánh nến hơi nhẹ chập chờn, nàng ta định đi đốt thêm vài ngọn nến thì lại bị Mộ Dung Bắc Uyên cản lại.
“Không cần đốt. Tối nay bổn vương lén tới, không muốn để cho người khác biết.”
Quận chúa Minh Châu đoán chắc là hắn có mục đích khác nên trái tim cũng treo lên.
Nàng ta vội vàng nói: “Điện hạ chẳng lẽ còn đang canh cánh trong lòng về chuyện thành hôn, nhưng mọi chuyện đã đến bước này. Chỉ có thể nghe theo thánh lệnh mà đúng giờ thành hôn mới có thể giúp Triệu công tử bình an ra ngoài.”
Quận chúa Minh Châu tự nói ra những lời này thật vẻ vang, có chút ra vẻ như không so đo chuyện không vui trước đó còn có ý suy nghĩ cho Triệu Minh.
Nàng ta lén lút liếc qua nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, còn chưa nhìn rõ được vẻ mặt của hắn thì đã nghe Mộ Dung Bắc Uyên lên tiếng nói.
“Ai nói không thể thay đổi? Chỉ cần ngày mai ngươi đi từ hôn, thì mối hôn sự không nên tồn tại này sẽ không thể tiếp tục nữa.”
“Huynh nói cái gì!”
Quận chúa Minh Châu gần như là gào lên.
Có điều nha hoàn hầu hạ bên người nàng đã bị chuốc mê từ trước.
Vì thế vào lúc này đây không ai có thể nghe thấy tiếng động ở trong phòng.
“Điện hạ, những lời này của huynh dọa chết muội rồi! Bây giờ đã là lúc nào rồi, qua đêm nay chúng ta cũng nên bái đường thành thân rồi, sao lại đi từ hôn. Lẽ nào chuyện hôn nhân quan trọng, mà huynh và muội còn có thân phận như thế, cũng có thể coi là trò đùa sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên cười mỉa một tiếng: “Ngươi cho rằng bổn vương sẽ cưới ngươi như ngươi mong muốn à? Làm hại người bổn vương yêu gặp nguy hiểm đến tính mạng, ngươi còn có mặt mũi mưu tính muốn làm người bên cạnh bổn vương sao?”
Hắn lẳng lặng quay đi, ánh mắt còn lạnh hơn cả tuyết mùa đông làm đời đời lạnh lẽo.
“Ngày mai từ hôn, ngươi không muốn làm cũng phải làm. Bằng không… bổn vương sẽ làm cho cả đời này của ngươi cũng khó mà quên được, mãi không có ngày yên bình.”
Quận chúa Minh Châu bị hắn nhìn đêm sợ hãi mất hồn, nhưng nghĩ đến Triệu Minh còn đang ở trong tay của Chiêu Vũ đế bèn gắng gượng nói: “Điện hạ muốn uy hiếp muội như thế nào? Nếu chúng ta không thành hôn, Triệu Minh chỉ có một con đường chết! Huynh đã vì hắn mà đồng ý có lý nào nước tới chân lại đổi ý chứ?”
“Phụ hoàng đã đồng ý với bổn vương sẽ thả Triệu Minh ra vào trước lúc bái đường, nếu không thả bổn vương sẽ không bái đường.”
Quận chúa Minh Châu phút chốc vừa giận vừa vội: “Vì để hắn có thể chạy, huynh lại để cho muội phải chịu tiếng xấu sao? Tự nhiên muội lại đi từ hôn, hoàng thượng trách tội Hạ Chiêu Vương phủ thì phải làm sao bây giờ? Điện hạ làm như thế không khỏi quá ích kỷ vô lý.”
“Người không đụng ta, ta không đụng người. Bổn vương bình thường không thích làm khó dễ người khác, nhưng những chuyện này đã vượt quá giới hạn của bổn vương, cũng chỉ là tự làm tự chịu mà thôi.”
Thấy nàng ta tủi thân đến khóc, Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng dời đường nhìn.
“Có điều, bổn vương có thể giúp ngươi vạch ra một lời giải thích để giúp ngươi cởi tội, phụ hoàng sẽ xem trên phần lần này Hạ Chiêu Vương lập công lớn mà ắt hẳn sẽ không truy xét.”
Quận chúa Minh Châu đời nào mà chịu!
Có còn lời giải thích toàn diện, nàng ta cũng sẽ không đồng ý.
Mắt thấy chỉ còn thiếu chút nữa là sẽ đạt được thứ nàng ta mong muốn, bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên lại tàn nhẫn muốn huỷ hết những thứ này đi.