Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1820



Chương 1820

Không còn nữa rồi, cái gì cũng không còn nữa!

Giấc mộng đẹp của nàng đã bị Mộ Dung Bắc Uyên đánh vỡ.

Triệu Khương Lan trở mình tỉnh giấc.

Nói đúng ra, nàng dường như cả đêm không có chợp mắt, đến khi cơ thể không chịu đựng nổi nữa mà miễn cưỡng nhắm mắt thì cũng không ngủ được.

Chân trời vừa lộ ra chút ánh sáng bạc.

Triệu Khương Lan đi đến cạnh cửa gõ gõ: “Huynh đài, hôm nay trời có đẹp không?”

Người bên ngoài đáp: “Rất đẹp! Bầu trời trong xanh. Hôm nay là ngày thành hôn của Thần vương điện hạ, chắc là ông trời cũng nể mặt nể mũi, giúp cho lễ thành hôn có thể được diễn ra thuận thuận lợi lợi.”

Triệu Khương Lan tức giận hừ một tiếng: “Ta muốn rửa mặt!”

Cung nữ sau khi hầu hạ nàng rửa mặt xong thì trong sân truyền đến tiếng nói của Tần Khâm.

“Nhận mệnh lệnh của hoàng thượng, hôm nay sẽ thả Triệu công tử ra ngoài. Triệu công tử xin mời thu dọn một chút, chúng ta sẽ đi ngay.”

Bên trong Hạ Chiêu Vương phủ, vành mắt của quận chúa Minh Châu đã đen đến sợ.

Người bên cạnh nhìn thấy đều không khỏi lo lắng: “Ai ôi, chẳng lẽ cả đêm qua quận chúa ngủ không ngon à? Có điều cũng phải thôi, hôm nay là ngày thành hôn, là chuyện lớn của cả đời người, cho dù là ai cũng sẽ kích động đến không ngủ được.”

Có người muốn đến trang điểm và thay y phục cho quận chúa Minh Châu, nàng ta không chịu được đẩy ra: “Không cần!”

Bà mụ bên cạnh nhắc nhở: “Vậy thì không được đâu. Bây giờ người có hơi thiếu chút sức sống, vẫn nên thoa một chút son và bột nước để che đi. Nữ nhân vui vẻ vì gương mặt xinh đẹp, Thần vương điện hạ nhìn thấy dáng vẻ tươi sáng của người chắc chắn trong lòng sẽ rất vui mừng.”

Quận chúa Minh Châu thật sự muốn mắng người, nhưng lại nghĩ tới lời Mộ Dung Bắc Uyên đã nói, chuyện này không thể để lộ ra.

Nàng ta chỉ có thể nuốt lại cơn giận này mặc kệ người ta làm việc.

Chờ trang điểm xong thì cũng đến lúc nàng ta phải mặc đồ cưới lên rồi, quận chúa Minh Châu lại đột nhiên nói: “Phi Nguyệt ở lại, những người khác ra ngoài hết đi.”

“Nhưng nếu chỉ có mỗi mình Phi Nguyệt hầu hạ người chỉ sợ sẽ không chu đáo. Cách mặc đồ cưới này rất rườm rà, vẫn nên có thêm vài người giúp đỡ thì hơn.”

Quận chúa Minh Châu đã sớm không kiềm chế được lửa giận: “Bổn quận chúa nói là đi ra ngoài hết đi, các ngươi bị điếc sao?”

Thấy nàng ta nổi giận, những người khác đâu còn dám chậm trễ nữa, nhanh chống hốt hoảng rời đi.

Chờ đến khi đi xa các nàng mới không nhịn được mà bàn tán: “Thật là kỳ lạ, hôm nay quận chúa làm sao thể? Được thành hôn với Thần vương nàng ta không phải là người vui vẻ nhất sao? Tại sao lại có vẻ bực bội như vậy?”

Trong phòng ngủ, Phi Nguyệt cẩn thận nhìn quận chúa Minh Châu: “Quận chúa, để nô tỳ giúp người thay quần áo đi.”

Quận chúa Minh Châu lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngươi, tự mặc hỉ phục vô đi.”

Hai mắt Phi Nguyệt trợn tròn: “Nô tỳ không có nghe lầm chứ, người, người bảo nô tỳ mặc đồ này vào sao?”

“Bảo ngươi mặc thì ngươi cẩn thận mặc vô đi, nói nhảm cái gì?”

Phi Nguyệt há miệng run rẩy quỳ dưới đất: “Quận chúa, người đừng có hù dọa nô tỳ, đây là dùng trong ngày đại hôn của người và và điện hạ đó, thân phận của nô tỳ thấp hèn cỡ nào sao dám làm bẩn. Kính xin quận chúa ngồi xuống, để nô tỳ hầu hạ người thay đồ.”

Quận chúa Minh Châu nắm lấy cằm của nàng ta: “Ngươi cho rằng bổn quận chúa đang nói đùa với ngươi à? Hôm nay, ngươi không chỉ phải mặc bộ đồ này lên, trùm khăn đội đầu của tân nương vào, mà còn phải ngồi lên kiệu hoa đến Thần vương phủ gặp tất cả mọi người!”

Phi Nguyệt không dám thở mạnh chỉ khiếp sợ nhìn nàng ta.

Quận chúa Minh Châu cắn răng: “Ngươi cho rằng bổn quận chúa bằng lòng cho ngươi làm thay sao, chẳng qua là bị ép thôi. Ngươi nghe kỹ cho ta, chờ một lát nữa, ngươi cứ theo lời ta nói mà làm.”

Chờ sau khi Phi Nguyệt thay quần áo xong hết, nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, nàng ta vẫn sợ đến run tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.