Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1822



Chương 1822

“Vốn dĩ không có con đường sống nào, nhưng điện hạ đã tự mình tìm lấy cơ hội. Hiện tại thời gian khẩn cấp, không thể nói rõ chuyện này được, về sau người sẽ biết.”

Sau khi chắc chắn rằng xung quanh không có người, Chu Khiết lúc này mới trầm giọng nói: “Ý của điện hạ là, đại hôn ngày hôm nay không thành, Hoàng Thượng nhất định vẫn sẽ còn tìm đến người gây phiền.

Vì bình an của người, ngài ấy đã nói chuyện với Triệu đại nhân, để người trở về Vương phủ trụ thêm một thời gian. Chờ sau khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, ngài ấy sẽ đến đón người.”

Triệu Khương Lan không ngờ rằng Triệu Đường lại có thể hào sảng mà đồng ý như vậy, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Nàng vẫn đang mải mê đắm chìm trong sự ngạc nhiên về việc Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không thành thân nên không thể tỉnh táo trở lại.

Tuy rằng, nàng không biết được Mộ Dung Bắc Uyên đã làm thế nào, nhưng Chu Khiết đã chắc chắn đến vậy, thì nhất định đây là sự thật.

Triệu Khương Lan bất chợt nhớ ra gì đấy, nàng cảnh giác mà nói: “Chu Khiết, lúc đi ngang qua chợ, nhớ ghé vô cửa tiệm may mặc nào làm ăn buôn bán thuận lợi chút, tốt nhất là cửa tiệm có bán cả trang phục cho cả nam nhân và nữ nhân, ta muốn xuống xe đi mua quần áo.”

“Mua quần áo sao?”

Nàng đến gần Chu Khiết thì thầm: “Ta thấy, hình như có người đang theo đuôi chúng ta.”

Chu Khiết khẽ nheo mắt.

Chẳng mấy chốc, khi đi ngang qua chợ, hắn lệnh cho người đánh xe tốc vào bên lề đường.

Sau đó, hắn đi cùng Triệu Khương Lan đến một cửa tiệm quần áo.

Lúc Triệu Khương Lan vào bên trong thay đồ, Chu Khiết đứng im như tượng chờ nàng bên ngoài cửa tiệm.

Thấy cảnh này, ám vệ nhịn không được liền hỏi: “Lạ thật, bọn họ sao lại đi mua đồ vào lúc này?”

“Không biết, nhưng quản gia Chu chưa rời đi, chứng minh rằng người vẫn còn bên trong, phải chắc chắn không để bị lạc mất dấu, chờ cho đến khi hắn xuất hiện đi.”

Sau khi Triệu Khương Lan bước vào cửa tiệm, nàng lấy cho mình một bộ trang phục nữ nhân.

Chưởng quầy vốn dĩ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng thấy khuôn mặt Triệu Khương Lan trông thanh tú, lại nghĩ rằng một số công tử trong kinh thành chắc sẽ có vài sở thích đặc biệt nên cũng không dám hỏi nhiều, sau cứ theo lời nàng dặn dò mà chuẩn bị.

Triệu Khương Lan nhanh chóng thay đổi trang phục, nàng lấy một chiếc khăn lụa che đi nửa mặt mình.

Sau đó, nàng ném một khối bạc cho chưởng quầy, quần áo mặc trên người trước đó cũng bị ném vào đây.

Vừa hay có một vài nữ tử trẻ tuổi xuống phố đi dạo, thừa dịp thời điểm các nàng ra đến cửa, Triệu Khương Lan đi theo sau những người này, vô cùng tự nhiên mà theo ra đến ngoài.

Khi đi ngang qua Chu Khiết, cả hai không hề lên tiếng.

Triệu Khương Lan chỉ khẽ liếc nhìn Chu Khiết, Chu Khiết hiểu ý, hắn vẫn đứng bất động như cũ.

Trông thấy thời gian đã trôi qua khá lâu, ám vệ canh giữ bên ngoài lúc này có chút lo lắng.

“Sao thế này, Triệu công tử mua quần áo lâu thật, hệt như nữ nhân ấy.”

“Không biết, hay chúng ta đã có sơ sót gì rồi chăng?”

Vừa dứt lời, bọn họ bỗng nhiên thấy động tác của Chu Khiết.

Chu Khiết chỉ một thân một mình bước ra khỏi cửa tiệm, sau đó bước lên xe ngựa.

Bên cạnh hắn lại chẳng thấy bóng dáng của Triệu Khương Lan.

Ám vệ khẽ hít sâu một hơi: “Không xong rồi, có phải chúng ta đã trúng kế hay không?”

Chờ sau khi Chu Khiết rời đi, bọn họ lập tức đi vào cửa tiệm dò hỏi.

Quả nhiên, họ nghe chưởng quầy nói rằng trước đó có một vị công tử đã mua quần áo nữ nhân rồi rời đi.

“Không được, đúng thật là trúng kế rồi! Chẳng lẽ hành tung của chúng ta đã bị phát hiện, mau, mau trở về thông báo cho Tần đại nhân.”

Sau khi Triệu Khương Lan ra khỏi cửa hàng, nàng đi thẳng sang một con phố khác, tiện đà dừng được một cỗ xe, nàng đưa cho người đấy một chút tiền.

“Làm phiền, xin ông hãy đưa ta đến phủ của Triệu thái phó, ta là nha hoàn nhà họ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.