Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1825



Chương 1825

Đây là lần đầu tiên Phi Nguyệt nhìn thấy Chiêu Vũ đế, nàng ta sớm đã bị dọa sợ đến mức rụng rời.

Nàng ta khóc nức nở: “Bẩm Hoàng Thượng, quận chúa không hề cố ý làm vậy, chỉ là người thật sự không còn lựa chọn nào khác nữa thôi! Vì mấy ngày nay quận chúa hay mơ thấy nhiều chuyện xui xẻo, mơ thấy sau khi người và điện hạ thành hôn sẽ xảy ra nhiều tai ương. Hơn nữa, bối cảnh trong mơ vô cùng sinh động, nhìn không giống hư cấu. Quận chúa lo lắng đây nhất định là lời nhắc nhở của ông trời, rằng khi kết hôn với điện hạ, chắc chắn sẽ mang về rất nhiều xui xẻo cho điện hạ trong tương lai.”

Chiêu Vũ đế nghe vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút lố lăng.

“Hồ đồ! Trước đó trong cung ta đã sai người đem ngày sinh của điện hạ và quận chúa Minh Châu đến chùa Nam Chiếu để bói, kết quả cũng không có bất cứ điềm xấu gì. Có thể thấy được, bọn họ thành hôn thật sự không có vấn đề gì, hiện tại quận chúa lại tự tiện hủy hôn, còn ra thể thống gì nữa?”

Phi Nguyệt chỉ biết khóc sướt mướt mà xin tha: “Xin Hoàng Thượng đừng trách tội quận chúa lo lắng thái quá, chỉ vì ở trong mơ, quận chúa đã vô tình thấy ngón tay của điện hạ bị thương, kết quả là vào hôm sau, ngón tay của điện hạ thật sự bị thương, lúc này, người mới sợ đến mức hồn bay phách lạc. Nếu cảnh tượng trong mơ trở thành sự thật, thì người xui xẻo đầu tiên chỉ có điện hạ. Nhưng điện hạ là cành vàng lá ngọc, là người rất quan trọng đối với ngài. Nếu điện hạ bị hôn sự liên lụy đến, quận chúa tự giác nhận ra rằng mình khó tránh được tội lỗi, nên người mới có thể quyết định từ bỏ hôn sự này.”

Chiêu Vũ đế lúc này mới cảm thấy ngạc nhiên.

Hắn mới vừa hỏi rằng vết thương của Mộ Dung Bắc Uyên là vì sao mà bị, nhưng hắn lại chỉ nói rằng do ngoài ý muốn.

Sẽ không phải thật là do hôn sự có điềm xấu không ổn chứ?

Vì nếu dựa trên chấp niệm của quận chúa Minh Châu đối với Mộ Dung Bắc Uyên, đương nhiên nàng ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Nghĩ đến đây, Chiêu Vũ đế lập tức quay đầu lại nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.

Tất cả những chuyện này rốt cuộc có liên quan đến tiểu tử này hay không đây?

Cảm thấy Chiêu Vũ đế đang chăm chú nhìn mình không rời, Mộ Dung Bắc Uyên khẽ ho khan vài tiếng, sau đó nói đỡ cho quận chúa Minh Châu.

“Phụ hoàng, chuyện này, nhi thần nghĩ rằng không nên trách phạt quận chúa Minh Châu cùng Hạ Chiêu vương phủ. Quận chúa Minh Châu cũng có thể vì nhi thần mà suy nghĩ, xem ra, nàng là một người sống rất có tình, có nghĩa. Nếu trời cao đã chỉ thị rõ ràng đến thế, nhi thần mà không tuân theo, chẳng phải sẽ cho là trái ý trời sao, chắc chắn sẽ bị trời phạt.”

Chiêu Vũ đế khẽ hừ lạnh một tiếng.

Kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.

Lạ ở chỗ, hiện tại quận chúa Minh Châu lại đột ngột hủy hôn ngay trước mặt mọi người, hôn sự này cũng chẳng thể tổ chức được nữa.

“Được rồi! Chuyện hôn sự của Thần vương và quận chúa Minh Châu bị hủy bỏ, sau này không được phép nhắc lại. Căn bản, quận chúa Minh Châu đã phạm phải tội trọng, vốn không nên dung túng. Nhưng niệm tình nàng ta có nỗi khổ trong lòng, trẫm sẽ tạm tha cho nàng ta lần này, và cũng cấm nàng ta không được phép bàn về chuyện hôn sự với các công tử nhà khác trong vòng một năm!”

Lời cuối cùng này của Chiêu Vũ đế, đương nhiên là vì đền bù cho hoàng thất.

Nhưng cho dù hắn không nói, thì trên dưới mọi người trong kinh thành, trong vòng một năm sẽ chẳng ai có can đảm để mà bàn chuyện hôn sự cùng với quận chúa Minh Châu.

Đó đã là lòng tốt của Hoàng Đế, vì ngoại trừ việc này ra, hắn cũng không ban bố bất cứ hình phạt nào khác.

Chiêu Vũ đế tức giận muốn rời đi, Hoàng Hậu lo lắng mà theo sau.

Trước khi đi, Hoa quý phi sâu xa liếc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên một cái, sau khi Mộ Dung Bắc Uyên mỉm cười nhìn bà, bà mới bất đắc dĩ lắc đầu mà rời đi.

Tại Hạ Chiêu vương phủ, sau khi Hạ Chiêu vương và những người khác nghe được tin hôn sự bị bãi bỏ, bọn họ sợ hãi không thôi.

“Minh Châu đâu, nó đâu rồi? Vì sao lại có tin tức rằng nó sai nữ tỳ thay từ hôn?”

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, cùng tin tức quận chúa Minh Châu đã hủy hôn, lúc này nàng ta mới gấp rút chui ra từ trong ngăn tủ.

Vừa thấy người đến, Hạ Chiêu vương lập tức ban cho nàng ta một cái bạt tai.

“Nghịch tử! Con sao lại có thể gây ra chuyện động trời như vậy, lúc trước nói muốn thành thân cùng Thần vương điện hạ là con, hiện tại hủy hôn cũng là con. Có phải con cảm thấy Hoàng Thượng quá mức rộng lượng đối với chúng ta, muốn tự tay hủy đi tất cả mới thấy hả dạ sao hả?”

Quận chúa Minh Châu che mặt khóc, nàng ta ủy khuất nói: “Tại sao phụ vương lại không hỏi lý do mà đã đánh con?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.