Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1830



Chương 1830

Nghiêm Chính tức thì quay đầu lại nhìn nàng, lộ ra ý cười đã lâu không gặp: “An Linh.”

“Nghiêm đại nhân, ánh mắt của huynh nhìn đi đâu đấy?”

Nghiêm Chính chỉ chỉ cánh cửa bị Triệu Khương Lan đóng lại: “Vị cô nương kia là ai? Hình như không phải là người hầu trong phủ, ta lại chưa bao giờ nhìn thấy trước đó.”

Triệu An Linh cao giọng: “Đó là biểu tỷ họ hàng xa của ta, đi ngang qua kinh thành nên ở lại Triệu phủ nhà chúng ta một thời gian. Tỷ ấy thấy huynh đến đây, không muốn gặp nam tử bên ngoài nên mới về phòng tránh đi, huynh cứ nhìn chằm chằm người ta làm gì?”

Nghiêm Chính vội vàng nói: “An Linh, nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ hỏi mà thôi, đâu có ý nhìn chằm chằm người ngoài.”

Thấy hắn vội vàng giải thích, Triệu An Linh lại nảy ra suy nghĩ chọc ghẹo hắn.

“Ồ? Ta thấy không phải đâu, rõ ràng huynh cảm thấy hứng thú với biểu tỷ của ta. Chẳng lẽ là thấy người ta eo thon như liễu, dáng vẻ thướt tha cho nên mê mẩn đến hoa cả mắt.”

“Đương nhiên không phải! Trong lòng Nghiêm mỗ có ai, không phải nàng rõ nhất sao?”

Triệu An Linh nghiêng đầu: “Ta có rõ lắm đâu, huynh không nói thì ta làm sao mà biết được.”

“An Linh, nàng đó.”

Nghiêm Chính bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ta Nghiêm Chính, chân ái của đời này chỉ có Nhị tiểu thư nhà họ Triệu – Triệu An Linh, cũng mong Nhị tiểu thư tuyệt đối đừng nghi ngờ sự thật lòng của Nghiêm mỗ.”

Triệu An Linh che miệng trộm vui vẻ, hai người lại dính lấy nhau một lúc, Nghiêm Chính nhớ tới công việc còn chưa xong mới cáo từ rời đi.

Ai ngờ vừa đi đến cửa chính, hắn tình cờ gặp phải Mộ Dung Bắc Hải và Hứa Mạn Nhi.

Triệu An Linh tiễn Nghiễm Chính ra cửa nhìn thấy hai vị khách đến cũng sửng sốt.

Nghĩ rất có thể là họ đến tìm Triệu Khương Lan, cho nên nàng ấy lo lắng liếc mắt nhìn sang Nghiêm Chính, mong hắn đừng suy nghĩ nhiều.

Dù sao thì Mộ Dung Bắc Hải gần như chưa bao giờ đến Triệu phủ.

Quả nhiên, sau khi Nghiêm Chính hành lễ chào hỏi Mộ Dung Bắc Hải và Hứa Mạn Nhi, có hơi kinh ngạc mở miệng hỏi: “Không biết Sơn Vương điện hạ và trắc phi đến Triệu phủ có việc gì?”

Mộ Dung Bắc Hải lập tức sững sờ, đang định lấy lý do nào đó cho có lệ.

Chợt nghe Hứa Mạn Nhi cực kỳ tự nhiên nở nụ cười nhìn về phía Triệu An Linh.

“Nghiêm đại nhân có điều không biết, là ta kéo điện hạ cùng đến đây tìm Triệu nhị tiểu thư.”

Triệu An Linh bước lên phía trước: “Trắc phi tìm ta có chuyện gì à?”

Hứa Mạn Nhi kéo tay nàng ấy: “Trước kia tình cờ nghe người ta nhắc đến, nói là Triệu nhị tiểu thư rất hay tìm tòi về son phấn và làm đẹp. Ầy, hôm qua ta không cẩn thận làm cánh tay bị thương, bây giờ vết thương đã lành lại rồi nhưng nhìn qua có vẻ sẽ để lại sẹo. Cho nên ta mặt dày đến hỏi Triệu nhị tiểu thư có phương thuốc nào trị sẹo không.”

Nàng nói xong lại nhìn Mộ Dung Bắc Hải: “Vì ta ngại đi một mình đến đây nên kéo điện hạ đi cùng.”

Sao Triệu An Linh lại không biết nàng đang bịa chuyện, lúc này cũng lên tiếng phụ họa: “Hứa trắc phi hỏi đúng người rồi đó! Nói đến trị sẹo thì không có ai thông thạo hơn ta đâu, trong phòng ta cũng có rất nhiều loại thuốc mỡ trước đây tỷ tỷ để lại, lát nữa sẽ đưa cho trắc phi một ít.”

Nghiêm Chính nghe vậy không tiện nói chen vào, trong lòng cũng không nghi ngờ gì nữa.

Mộ Dung Bắc Hải đơn giản hỏi: “Nghiêm đại nhân phải đi rồi à?”

“Đúng vậy! Hạ quan còn phải về Đại Lý Tự xử lý công việc, không ngồi lại cùng hạ và trắc phi được nữa, xin cáo từ trước.”

Chờ Nghiêm Chính đi rồi, Triệu An Linh thở ra một hơi.

Mộ Dung Bắc Hải thì nhìn Hứa Mạn Nhi cười: “Không ngờ qua một thời gian lâu như vậy mà kỹ xảo biểu diễn của trắc phi cũng chỉ có tăng chứ không giảm ha.”

Hắn nhớ lại cảnh tượng nàng thay mình lừa gạt vị biểu muội kia ở Nguyên Ải khi xưa, càng cảm thấy buồn cười.

Hứa Mạn Nhi xấu hổ xoa mặt, vừa nhìn về phía Triệu An Linh: “Chắc Triệu nhị tiểu thư cũng đoán được chúng ta đến để tìm người rồi nhỉ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.