Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1831



Chương 1831

Triệu An Linh ho nhẹ một tiếng, đưa bọn hắn đi về phía sau.

Trên đường, nàng ta nhẹ giọng hỏi: “Là Thần Vương nói cho các ngươi biết nàng ấy ở nhà họ Triệu sao?”

“Đúng vậy!”

“Cũng may Nghiêm Chính vừa mới rời khỏi, ta cũng không dám tùy ý nói cho Nghiêm Chính nghe đâu.”

Vào đến trong sân, Triệu An Linh gõ cửa phòng Triệu Khương Lan: “Tỷ, có người đến tìm tỷ.”

Triệu Khương Lan nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy vợ chồng Mộ Dung Bắc Hải đến, bỗng nhiên vui cười lên.

“Vào trong đi.”

Đợi khi đóng cửa xong, nàng mới cẩn thận kéo mạng che mặt xuống.

Hứa Mạn Nhi thút thít không ngớt: “Từ biệt nhiều ngày như vậy, ta thật sự hoảng hốt rồi.”

Triệu Khương Lan rót trà cho bọn hắn: “Các ngươi cũng có thể đến rồi, ta và Uyên Nhi đã rất nhiều tháng không gặp nhau.”

Mộ Dung Bắc Hải chỉ có thể an ủi nàng: “Bị gãy mất xương cốt với gân thôi, qua một thời gian có lẽ sẽ có thể bình thường lại. Uyên Nhi không sao, muội yên tâm đi.”

“Nói ra, đến bây giờ ta vẫn không biết rốt cuộc làm sao huynh ấy có thể thuyết phục quận chúa Minh Châu hủy bỏ hôn ước. Tam ca, giữa huynh và huynh ấy không có bí mật, huynh biết rõ mọi chuyện đúng không?”

Mộ Dung Bắc Hải dừng lại một chút, hơi do dự vài giây sau đó vẫn nói cho nàng biết sự thật.

“Thật ra, là trước đêm thành hôn, Uyên Nhi đã đi tìm quận chúa Minh Châu vạch rõ ranh giới, còn làm cho đối phương sợ hãi một phen.”

Triệu Khương Lan trừng lớn hai mắt: “Huynh nói cái gì!”

“Đệ ấy tự bẻ gãy ngón tay út. Chi tiết cụ thể, ta cũng không biết rõ lắm, những chuyện biết được cũng chỉ có nhiêu đây thôi.”

Triệu Khương Lan lo lắng đi lại trong gian phòng, nhưng cho dù nàng có lo lắng đến đâu cũng không thể tùy tiện đi gặp hắn.

Cách một lúc sau, nàng mới bình tĩnh lại: “Vậy hôm nay các huynh tới đây, là có việc gì khác sao?”

Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Khương Lan, lần đạo sát thứ năm của ta, chắc là nên xuất hiện rồi.”

Bỗng nhiên Triệu Khương Lan xoay lại: “Huynh đã mơ thấy cái gì sao, mau nói với muội!”

“Một người đàn ông trong giấc mơ của ta, hắn liên tục nói mình bị oan, chuyện này rất giống với mấy lần đạo sát trước đây. Nhưng tạm thời ta không có cách nào tìm được bất kỳ manh mối nào khác. Mọi khi còn có thể có một ít đồ vật mấu chốt, hoặc là ám chỉ thân phận, bây giờ không biết gì cả, trong lòng ta rất lo lắng.”

Triệu Khương Lan trầm ngâm một chút rồi nói: “Từ khi nào huynh bắt đầu năm mơ vậy?”

“Hai ngày trước.”

Nàng lại hỏi: “Nếu như là hai ngày trước, trong kinh xuất hiện một người có thân phận đặc biệt gì sao?”

Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Ta đã cho quan viên thủ thành điều tra rồi, hắn ta không phát hiện bất kì người nào có thân phận đặc biệt vào kinh. Vì vậy ta đoán rằng, người có liên quan đến đạo sát này, nói không chừng giống như lần trước, chỉ là người dân bình thường. Nhưng như vậy cũng rất phiền phức, biển người mênh mông, đến nơi nào mới tìm được.”

Triệu Khương Lan lấy con dao gọt hoa quả nhỏ trên bàn ra, không nói lời nào rạch ngón tay mình, nhỏ vài giọt máu vào trong ly trà của hắn.

“Uống đi, đêm nay thử lại lần nữa.”

Mộ Dung Bắc Hải cau mày.

Ý nghĩ ban đầu của hắn chỉ là cảm thấy nếu để Triệu Khương Lan biết chuyện sẽ thuận tiện giúp hắn đạo sát một chút.

Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại tự làm tổn thương bản thân mình, hắn không thể chịu được.

“Khương Lan, muội không cần mỗi lần đều như vậy.”

Triệu Khương Lan không để bụng nói: “Muội biết huynh không muốn thế này, nhưng như thế lại có hiệu quả với việc dẫn dắt oan hồn ra, đừng để trong lòng, vết thương nhỏ thôi mà.”

Hứa Mạn Nhi nhìn về phía nàng sâu sắc hành lễ một cái: “Đa tạ.”

Triệu Khương Lan cười tủm tỉm: “Nhìn xem, trước chỉ có một mình huynh cảm ơn ta, bây giờ mang theo người nói cảm ơn, ta được lợi rồi.”

Nói xong, sắc mặt nàng nghiêm túc dặn dò: “Nếu có bất cứ tình huống gì, nhất định phải nói cho ta trước.

Mỗi một đạo sát của huynh đều không thể xem nhẹ được, nếu như có bất kỳ sự thay đổi nào, đều sẽ liên lụy cơ thể của huynh.”

Đêm đó, không ngờ Mộ Dung Bắc Hải lại mơ thấy rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.