Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1832



Chương 1832

Một nữ tử mặc áo cưới đỏ, mím môi trang điểm trước gương.

Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng có thể nhìn thấy một nam nhân đứng phía sau nàng ta.

“Yên Yên, nàng thật là xinh đẹp, lấy được nàng thật sự là hạnh phúc của đời ta.”

Đó là âm thanh nói chuyện là của nam nhân, còn nữ tử kia phản ứng ra sao, Mộ Dung Bắc Hải không có ấn tượng.

Sau lại đó nhún nhảy lên một đoạn, vụn vặt lẻ tẻ, một đoạn không hoàn chỉnh.

Về sau, bỗng nhiên hiện lên khung cảnh trên vách núi.

Một thân hình đứng bên vách núi giang hay cánh tay ra, nhảy xuống. Phía sau truyền đến tiếng la hét điên cuồng: “Yên Yên!”

Mộ Dung Bắc Hải cau mày, khuôn mặt đầy mồ hôi.

Bởi vì đã đoán trước được tối nay có điều chẳng lành với hắn, cho nên Hứa Mạn Nhi không hề buồn ngủ.

Chỉ nằm cạnh âm thầm bảo vệ hắn.

Bây giờ nghĩ đến tình cảnh này, trong lòng nàng ấy rất lo lắng.

Nhưng lại không dám quấy rầy, sợ làm vỡ khung cảnh trong mơ của hắn.

Nàng ấy cẩn thận lấy khăn lau mồ hôi cho hắn, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng.

Mộ Dung Bắc Hải vô thức bắt lấy cổ tay nàng ấy, ngón tay dùng hết sức siết mạnh.

Hứa Mạn Nhi cũng không dám giãy giụa, cho dù có hơi đau nhức, nhưng chỉ có thể chịu đựng.

Về sao lại thấy hình như Mộ Dung Bắc Hải không tỉnh lại, Hứa Mạn Nhi mới miễn cưỡng chợp mắt một chút.

Thẳng một mạch đến tờ mờ sáng hôm sau, Mộ Dung Bắc Hải tỉnh lại.

Hứa Mạn Nhi thấy thế đứng dậy theo hỏi: “Thế nào rồi?”

“Có manh mối, ta muốn đi đến Kinh Triệu phủ một chuyến.”

Trong Kinh Triệu phủ, Tần Nghiên nghe được Mộ Dung Bắc Hải nói có ý muốn đến, ưu sầu đến vò đầu bứt tóc.

“Điện hạ, ngài muốn tìm hồ sơ của người đã nhảy từ trên vách đá cao xuống ba năm trước sao? Vách núi vây quanh kinh thành chúng ta rất nhiều, phần lớn là có phong cảnh đẹp. Những năm gần đây, không ít người trẻ tuổi tự sát, không thắt cổ, không cắt cổ tay, hết lần này đến lần khác đều thích chạy tới nhảy vực. Cho nên mỗi năm Kinh Triệu Phủ xử lý không ít số vụ án nhảy vực.”

Mộ Dung Bắc Hải có hơi bất đắc dĩ nói: “Bổn vương muốn tìm người kia, thân phận có hơi đặc thù. Nàng ta là một nữ tử, hơn nữa còn là nàng dâu mới gả, hoặc là người sắp thành hôn, trong tên có lẽ mang theo một chữ “Yên”.

Tần Nghiên vội ghi nhớ lại: “Nhưng còn có tin tức nào khác không?”

“Còn có người yêu của nàng cũng chết theo rồi”

“Chẳng lẽ cùng rơi xuống vách núi chết sao?”

Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Cũng không phải. Có thể hắn bị một người khác giết chết.”

Người hắn muốn tìm, chính là người đã giết chết tân lang.

Tần Nghiên chỉnh đốn lại tin tức một chút, sau đó quay về phía hắn bảo đảm: “Ngài yên tâm, từ giờ trở đi hạ quan sẽ tổ chức thuộc hạ lật lại hồ sơ vụ án để điều tra vụ án ba năm trước, nhất định tìm ra nữ tử mà ngài nói, cũng điều tra luôn cả người yêu kia của nàng, sau đó sẽ báo cáo với ngài.”

“Làm phiền Tần đại nhân.”

Bởi vì Mộ Dung Bắc Hải cần gấp, Tần Nghiên lập tức mang theo người tìm kiếm suốt một đêm để khởi tố lại vụ án nhảy vực ba năm trước.

Tìm mười mấy vụ án, cuối cùng cũng tìm được. Trong năm đó có hai vụ tân nương mới gả nhảy vực.

Làm theo như lời Mộ Dung Bắc Hải nói, người yêu của nữ tử cũng mất mạng, chỉ có một cái tên là “Phương Tú Yên”.

Trong tên nữ tử này mang chữ “Yên”, trùng khớp với đối tượng mà Mộ Dung Bắc Hải cần tìm. Tần Nghiên khẳng định, người Mộ Dung Bắc Hải muốn tìm không thể nghi ngờ đó chính là nàng ta.

Vì không thể chậm trễ chuyện quan trọng của Mộ Dung Bắc Hải, trước tiên Tần Nghiên cầm tư liệu đi đến Sơn Vương Phủ.

Đến Sơn Vương Phủ, đầu tiên Mộ Dung Bắc Hải nói cảm ơn hắn ta.

Sau đó mở tư liệu ra, hắn nhẹ giọng nói ra tên người chết một lần: “Phương Tú Yên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.