Hôm nay bị hắn bóp cổ tay tận hai lần!
Hổ không gầm bèn tưởng nàng là con mèo ốm yếu dễ bắt nạt sao?
“Rốt cuộc ngươi là ai? Có lai lịch gì?”
Mặc Diệp nhìn nàng chằm chằm.
Tiêu rồi!
Dạo gần đây quá buông thả bản thân trước mặt hắn, quả nhiên đã bị hắn nghi ngờ rồi… Vân Quán Ninh thầm tính toán, suy nghĩ phải trả lời thế nào.
Nàng mỉm cười: “Ta là Vân Quán Ninh, lẽ nào còn có thể là người khác sao?”
“Vết bớt trên người ta, không phải ngươi cũng nhìn thấy rồi sao? Còn gì để nghi ngờ nữa chứ?”
Thông thường, vết bớt không thể làm giả được.
Mặc Diệp hầu như có thể chắc chắn, người trước mặt chính là Vân Quán Ninh.
Nhưng bốn năm trước và bốn năm sau, quả thật nàng đã thay đổi quá nhiều.
Cho dù là tính tình thì vẫn là người khác.
Nếu không phải mang gương mặt của Vân Quán Ninh, Mặc Diệp chắc chắn sẽ cho rằng bốn năm trước và bốn năm sau là hai người khác nhau!
“Ngươi không phải nàng ta.
”
Giọng điệu Mặc Diệp chắc chắn: “Vân Quán Ninh ngu ngốc như cái đầu heo, nhưng ngươi lại thông minh như vậy.
Nàng ta chỉ quen ăn sung mặc sướng, còn ngươi lại lên được đại sảnh xuống được trù phòng.
”
“Nàng ta không biết gì cả, ngươi thì cái gì cũng biết.
”
“Tính tình nàng ta nóng nảy, ngươi lại khôn khéo hiểu chuyện,”
“Nàng ta chỉ biết chọc giận bổn vương, ngươi lại giúp bổn vương nguôi giận…”
Mặc Diệp từng bước áp sát, nhìn chằm chằm vào hai tay nàng.
Bỗng nhiên, hắn đưa tay nắm chặt lấy cái cằm của nàng, hỏi từng câu từng chữ: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Như vậy… còn chưa tính là thổ lộ tình cảm sao?
Xem ra Vân Quán Ninh bốn năm trước, quả thật đã khiến Mặc Diệp vô cùng chán ghét.
Dưới cằm bị hắn bóp đau, trong đầu Vân Quán Ninh nảy ra một kế.
Nàng ra một đòn chí mạng: “Mặc Diệp, ngươi đã yêu ta rồi phải không?”