Chương 1840
Ai ngờ đối phương nghe được mấy chữ này, dáng vẻ càng thêm u ám: “Bọn hắn đều là người trong hoàng thất, quả nhiên là bạc tình bạc nghĩa giống nhau! Đương triều hoàng đế như thế, con hắn cũng là như thế. Đáng hận, rất đáng hận!”
Nghe được lời nói của nàng ta, bỗng nhiên Quận chúa Minh Châu thấy không rét mà run lên.
Nàng ta nói như vậy, sao lại giống như Chiêu Vũ đế đã từng phụ nàng ta vậy…
Nữ nhân đổi lại dáng vẻ tàn nhẫn lúc nãy, chậm rãi ngồi xổm xuống sờ mặt Quận chúa Minh Châu.
“Ngươi nói Thần Vương sẽ đến cứu ngươi không? Nếu hắn tới, ta nhất định để cho hắn có đi mà không có về.”
Quận chúa Minh Châu giãy dụa kịch liệt: “Hắn sẽ không tới! Tình cảm của hắn dành cho ta không hề đáng nói, làm sao có thể đến cứu ta được.”
“Nhưng dù sao ngươi cũng là quận chúa, hắn cũng nên giữ cho phụ vương ngươi một chút mặt mũi nhỉ.”
Nói tới đây, ánh mắt nàng ta lại trở nên ác độc.
“Nếu hắn khăng khăng không tới, người chết chỉ có thể là ngươi.”
Trong Ngự Thư Phòng, Chiêu Vũ đế nghiêm khắc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Quận chúa Minh Châu bị người ta bắt cóc, không phải ngươi âm thầm bày mưu tính kế sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên bất đắc dĩ mở ra tay: “Phụ hoàng, nàng ta không đồng ý thành hôn đúng là đã làm thỏa mãn ý của nhi thần. Nhi thần cảm kích nàng ta còn không kịp, hà tất còn gây thêm nhiều chuyện.”
Chiêu Vũ đế cũng cảm thấy không phải là Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng hắn ta lại không nghĩ ra, Quận chúa Minh Châu mới tới kinh thành, rốt cuộc còn có thể đắc tội với ai.
Hạ Chiêu Vương tốt xấu gì là công thần, con gái ông ta xảy ra chuyện ở kinh thành, bất luận thế nào cũng phải cho ông ta một lời giải thích.
Hắn ta vừa muốn bàn giao Mộ Dung Bắc Uyên đi thúc giục Tần Nghiên, ai ngờ Ngự lâm quân vội vàng đi tới: “Hoàng Thượng, có người đưa cho Hạ Chiêu vương một phong thư. Trong thư nói, tối nay giờ Tý, mời Thần Vương điện hạ một mình đi đến sau khu rừng cầu Minh Nguyệt, đối phương sẽ thả quận chúa ra.”
Sắc mặt Chiêu Vũ đế nhanh chóng thay đổi: “Cái gì? Một mình Thần Vương qua đó sao, không được, việc này quá nguy hiểm.”
Vừa dứt lời, Lưu công công đã khó xử tiến vào thông báo: “Hoàng Thượng, Hạ Chiêu Vương cầu kiến.”
Hạ Chiêu Vương đến, đương nhiên là bởi vì đến xem lá thư kia, lại càng đáng nghi ngờ.
Hắn ta nghĩ đối phương bắt Minh Châu đi chắc chắn có mục đích, nếu là nhắm đến Vương phủ, tất nhiên sẽ nói ra điều kiện với Vương phủ.
Nhưng hiện tại chứng cứ còn chưa rõ, rõ ràng là bọn cướp muốn nhắm về phía Mộ Dung Bắc Uyển.
Ông ta quỳ gối trong viện cầu xin: “Hoàng Thượng, đối phương muốn Thần Vương điện hạ tự mình qua đi, lão thần vốn không nên ra mặt cầu xin, nhưng dù sao tiểu nữ cũng vô tội. Trong thư này nói, nói…”
Mộ Dung Bắc Uyển đi qua đi cầm lấy thư xem, trong lòng không khỏi run lên.
Trong thư này nói, hắn ta còn tưởng là quận chúa Minh Châu phụ Thần Vương, muốn giáo huấn nàng ta một phen. Ai ngờ sự thật ngược lại, chỉ có thể để hắn đi một chuyến để xác thực sai lầm .
Chiêu Vũ đế liếc ánh mắt nghiêm trọng quét qua Mộ Dung Bắc Uyên một cái: “Thần Vương, đây là ý gì!
Chẳng lẽ, chuyện hủy hôn, ngươi thật sự là người sai sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhấp nhấp môi: “Là… là nhi thần khuyên quận chúa từ bỏ.”
“Ngươi!”
Chiêu Vũ đế tức giận mà trừng mắt nhìn hắn, nhưng trước mắt không phải là lúc để tức giận.
Hắn ta tức giận, nhưng không đồng tình để Mộ Dung Bắc Uyên rơi vào nguy hiểm.
“Bọn bắt cóc này rốt cuộc là có ý gì, hôn sự của con và Minh Châu, ai đúng ai sai thì với hắn ta có liên quan gì đến hắn, khẩu khí trong lời nói này, thật giống như là đã quyết định rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên nheo đôi mắt lại: “Quyết định rồi sao?”
Đúng rồi, thân phận người viết thư không rõ, thậm chí nhằm vào đối tượng nào cũng không nói chính xác.
Rõ ràng trong con mắt người này, chỉ cần ai là người phạm sai lầm, thì người đó phải bị trừng phạt.