Chương 1854
“Đúng rồi, sau chàng lại đến Triệu phủ tìm ta? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến mục đích đến đây, nhưng lại lo lắng cho thân thể của Triệu Khương Lan nên cũng không muốn nói nhiều.
“Chàng nói cho ta biết đi! Nữ tặc kia đã khai ra tung tích của quận chúa Minh Châu chưa, đợi đến khi tìm được người, phải giết nữ nhân điên khùng kia mới được, nếu không Tử Sát của Tam ca sẽ không thể giải được.”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu, nói cụ thể tình huống cho nàng.
Triệu Khương Lan quýnh lên, đột nhiên lại ho mấy tiếng.
“Ta nhớ ra rồi! Rất lâu trước đây, lúc ta vẫn còn là công chúa Nhã Lan, phụ hoàng vì thuyết phục ta bỏ chàng mà dã nói với ta một chuyện.”
“Người nói trước kia người đã từng rất yêu một nữ nhân, thậm chí còn có suy nghĩ sẽ sống với nàng ta suốt đời. Chỉ đó điều tính tình nữ nhân kia cố chấp, không thích bị gò bó, không thích hợp với cuộc sống ở trong cung. Mà phụ hoàng lúc đó đã hạ quyết tâm sẽ giành được ngôi báo, nên đành phải cắt đứt tình cảm với nữ nhân kia. Nữ nhân mà phụ hoàng nhắc đến lúc đó, có lẽ là nữ thổ phỉ tối qua.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ giọng hỏi: “Yêu một người rất nhiều? Thì ra là vậy, phụ hoàng đến ngay cả chuyện làm tổn thương nàng ta cũng không bằng lòng dù chỉ một chút, khiến cho việc biết được tung tích của quận chúa Minh Châu bị chậm trễ, nên mới cầu xin sự giúp đỡ của nàng.”
“Người muốn ta dùng chim chóc để giúp đỡ?”
“Đúng vậy, nhưng thân thể của nàng quan trọng hơn, ta thấy. . .”
Triệu Khương Lan ngắt lời hắn: “Ta không sao, ta có thể hỗ trợ tìm người. Quận chúa Minh Châu gặp chuyện không may, ta và chàng cũng không phải là không có trách nhiệm. Ta biết rõ chàng vẫn còn mềm lòng, nếu thật sự nàng ấy chết đi, chỉ sợ là chàng sẽ thấy áy náy.”
Vẻ mặt Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm nghị, cứng rắn: “Ta không có như thế.”
“Đi thôi, đưa ta ra sân.”
Nàng tìm con chim trên cây, dặn dò một lúc rồi để chúng nó đi đến khu vực cầu Minh Nguyệt cẩn thận tìm người.”
Vốn là còn muốn đến Đại Lý Tự một chuyến để mượn chó của Nghiêm Chính.
Nhưng đáng tiếc là do lúc trước Nghiêm Chính đã thấy nàng nói chuyện với chó săn trong thân phận Thần vương phi, hơn nữa hoàn cảnh bây giờ của nàng đặc biệt, có nhiều điều bất tiện.
“Mà thôi, không đến chỗ của Nghiêm Chính nữa. Kinh Triệu phủ cũng nuôi hai con chó, chi bằng đi tìm chúng giúp đỡ.”
Triệu Khương Lan lại thay trang phục và đạo cụ của Triệu Minh một lần nữa, đi đến Kinh Triệu phủ.
Lúc này Tần Nghiên đang lo âu cả lên.
Nữ nhân kia không chịu ăn uống gì hết, từ sau đêm hôm qua bị nhốt vào đại lao, vẫn luôn ngồi xếp bằng, cứng đầu, rất khó đối phó.
Tần Nghiên vừa thấy Mộ Dung Bắc Uyên lập tức như thấy được vị cứu tinh: “Điện hạ, cuối cùng ngài cũng đến rồi. Từ khi ngài rời khỏi Kinh Triệu phủ, hạ quan làm giải quyết công việc rất khó khăn.”
Hắn ta thấy Triệu Minh thì sững sờ, Triệu Minh cười cười: “Nghe nói Tần đại nhân cũng nuôi chó, ở đâu vậy, ta muốn xem chúng.”
Tần Nghiên vội vàng tìm người đưa Triệu Minh đến hậu viện, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn về phía đại lao.
“Về chuyện của nữ nhân kia, phụ hoàng dặn dò ra sao?”
“Hoàng thượng muốn hạ quan cung cấp đồ ăn nước uống đầy đủ, không nói phải làm gì hết. Nhưng hạ quan thấy theo ý của hoàng thượng, chắc chắn sau này sẽ thả nàng ta đi.”
Bước chân của Mộ Dung Bắc Uyên dừng lại: “Không được, không thể thả nàng ta đi. Nữ nhân này, chắc chắn phải chết!”
“Chuyện này, chuyện này hạ quan cũng không dám xuống tay! Rõ ràng hoàng thượng vẫn còn tình cũ, ngộ nhỡ nàng ta chết trong Kinh Triệu phủ, bất luận như thế nào thì hạ quan cũng không thể bảo vệ được chức quan này, nói không chừng sẽ bị thánh thượng nổi giận.”
“Nếu phụ hoàng muốn thả người, ngươi báo trước cho bổn vương một tiếng. Tóm lại, người này bổn vương đã định rồi.”
Bằng không thì Mộ Dung Bắc Hải cũng hết hy vọng bình phục.
Chờ lâu như vậy mới thấy có được chút hi vọng, nếu chỉ vì những suy nghĩ sai lầm của phụ hoàng mà từ bỏ, vậy thì Mộ Dung Bắc Hải phải làm sao đây.
Huống chi nữ nhân này có chết cũng chưa hết tội.
Trên tay của nàng ta không biết đã nhuộm biết bao nhiêu là máu tươi, chỉ dựa vào sự quyến luyến của hoàng đế thì cũng không thể giặt hết được mùi tanh của máu.
Sau khi Triệu Khương Lan dặn dò rõ ràng hai con chó ở hậu viện, chúng nó lập tức chạy như bay xông ra ngoài.
Những chuyện có thể làm, nàng đều đã làm.
Nhưng có thể thuận lợi tìm được quận chúa Minh Châu hay không thì phải xem vào vận may của nàng ấy rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy vẻ vặt của nàng tiều tụy, đâu nỡ để nàng tiếp tục vất vả.
“Chúng ta về phủ, về sau không còn ai có thể ràng buộc chúng ta nữa rồi.”