Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1856



Chương 1856

Mộ Dung Bắc Uyên phân biệt sơ lược bốn đạo sát trước đây cho Chiêu Vũ đế, lúc này Chiêu Vũ đế mới bừng tỉnh.

“Chẳng trách, chẳng trách các con có thể phát hiện ra được chuyện mấy năm trước Liên Tư Thành đã tạo ra những nghiệp chướng ở Tùng Gia Lĩnh, thì ra là do Tử Sát chỉ đường. Chỉ là thật kì lạ, tại sao lúc trước Liên Tư Thành đã từng quay về kinh thành, Hải Nhi, nhưng Hải Nhi vẫn chưa từng mơ thấy.”

Mộ Dung Bắc Uyên không muốn nói Triệu Khương Lan là Vu Y, máu của Vu Y có thể dẫn xuất những Sát này.

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng mở miệng: “Có lẽ do cơ duyên đã đến nên mới mơ thấy. Chỉ là, bây giờ Tam ca đang trải qua kiếp nạn của Đạo Sát thứ năm, người chết năm đó, chính là người vô tội đã bị vị cố nhân kia của người giết hại. Nếu như nàng ta không chết, oan hồn của người ta vẫn còn phiêu bạt, không nơi nương tựa, Sát của Tam ca sẽ không thể giải được.”

Chiêu Vũ đế tinh thần ngồi xuống ngồi xuống.

Tay của hắn vô ý nắm góc bàn: “Sao có thể như vậy, tại sao lại đến nông nỗi này.”

“Không giấu gì phụ hoàng, nhi thần đã từng nghĩ sẽ trực tiếp giết người kia rồi. Nhưng thấy dường như người không đành lòng, thật sự trong lòng con hơi do dự, nên mới nghĩ sẽ để cho người đưa ra lựa chọn.”

Chiêu Vũ đế đau khổ che mặt lại.

Một mặt là thân thể của nhi tử mà ông yêu thương nhất, một mặt là tình cũ mà ông đã mắc nợ.

Thế khó xử, phải lựa chọn thế nào đây!

Hắn ta hơi tức giận nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Xem ra chuyện của Tam ca các con đã biết từ lâu, tại sao lại báo với trẫm chậm trễ đến vậy, lại còn tự mình chủ trương!”

“Chuyện này có báo với người và mẫu hậu thì cũng chỉ làm người và mẫu hậu lo lắng thêm. Huống hồ chúng con còn không rõ người đã đặt Tử Sát vào Tam ca là ai. Đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, ngộ nhỡ rút dây động rừng thì không hay.”

Chiêu Vũ đế tức giận đến phát run: “Cuối cùng là ai mà dám mưu hại nhi tử của trẫm! Mấy cái Đạo Sát kia có điểm gì giống nhau không?”

Mộ Dung Bắc Uyên nặng nề gật đầu: “Có một điểm đặc biệt quan trọng. Chính những oan hồn có liên quan đến Tử Sát đều đã chết vì phát hiện Tử Sát vào ba năm trước. Cho nên nhi thần suy đoán, nói không chừng là ba năm trước đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cho người nào đó hay thế lực nào đó oán hận Tam ca.”

“Ba năm trước. . .”

Chiêu Vũ đế mệt mỏi nhắm mắt lại.

Hắn ta đăng cơ nhiều năm, số người đã từng bị hắn trừng trị nhiều không kể xiết.

Hằng năm đừng nói đến những kẻ tội ác tày trời, chỉ riêng tham quan ô lại thôi đã nhiều vô kể.

Trong đó tất nhiên sẽ không thiếu những người trong lòng không cam lòng, nên mới ra tay thâm độc như vậy với nhi tử của hắn.

“Nhiều lắm, Uyên nhi, trẫm không nhớ rõ.”

Mộ Dung Bắc Uyên khẽ giật mình, Chiêu Vũ đế chưa bao giờ lộ ra một mặt yếu ớt như vậy trước mặt hắn.

Trong phút chốc, hắn không biết làm thế nào để động viên hắn ta.

“Phụ hoàng.”

“Vốn dĩ Hải Nhi đã không phải bị bệnh rồi, cái gì mà tàn tật do bệnh lạ, tất cả đều không phải, nó trúng phải loại Sát thâm độc này có phải do mấy năm nay tay trẫm đã nhuộm quá nhiều máu, nên mới báo ứng lên người của con ta mà!”

“Không phải, không phải như thế.”

Mộ Dung Bắc Uyên bước lên, nắm thật chặt tay của Chiêu Vũ đế: “Phụ hoàng, người là thiên tử, xử tử ai cũng là do nghiệp lớn của xã tắc. Ở vị trí của người, mọi điều đều là vì chính trị, làm gì có chỗ nào sai.”

Chiêu Vũ đế hơi run rẩy giơ cánh tay lên: “Uyên nhi, con đi truyền lệnh của trẫm cho Giới Luật Tư chuẩn bị một ly rượu độc, đưa đến Kinh Triệu phủ. Trẫm có thể vì tư tình mà dung túng cho nàng ấy, nhưng không thể không quan tâm đến Sát của Hải Nhi. Cho nên lúc này đây, trẫm sẽ không còn hạ thủ lưu tình nữa. Đi đi!”

Mộ Dung Bắc Uyên chua xót, nặng nề đồng ý: “Được rồi, nhi thần sẽ theo sự an bài của người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.