Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1858



Chương 1858

Chiêu Vũ đế nghe những lời này, quả nhiên vẫn đến.

Mộ Dung Bắc Uyên thấy hắn ta thì mím môi: “Phụ hoàng, vốn dĩ nhi thần cũng không muốn cho người thấy một màn này, chỉ là Tô cô cô nàng ta…”

Chiêu Vũ đế giơ tay lên: “Trẫm biết rồi.”

Hắn nhận lấy ly rượu độc, lúc đưa cho nàng ta, những ngón tay của hắn đều run lên, thậm chí làm rơi vài giọt ra khỏi ly.

Ngược lại, Tô Đường thản nhiên nhận lấy ly rượu độc: “Ta và ngươi dây dưa nửa đời, có lẽ còn nhiều hơn thế, nhưng là một mình ta đóng một vở kịch. Ta từng yêu ngươi cũng được, từng hận ngươi cũng được, uống hết ly rượu này sẽ không còn tính toán gì nữa hết.”

Chiêu Vũ đế vươn tay che tầm nhìn của mình lại: “Đường Nhi, trẫm không muốn giết nàng, nhưng, nhưng…”

“Nhưng cuối cùng ngươi cũng đã giết rồi.”

Nàng ta tự cười giễu: “Cũng đúng, ta là nữ ma đầu mà, giết người nhiều vô số, chết cũng không có gì đáng tiếc, sẽ không còn sống qua loa trên thế gian này để làm bẩn danh dự quân vương của ngươi nữa.”

Nói xong, nàng ta bưng ly rượu lên, uống cạn sạch một hơi.

Không lâu sau, Tô Đường cảm thấy một đợt máu tươi tuôn trào lên.

Khóe miệng nàng ta thấm ra mà đỏ tươi của máu, nhưng vẫn có thể bật cười: “Hóa ra, cảm giác lúc sắp chết là như vậy.”

Chiêu Vũ đế ngã trên mặt đất, che ngực gào khóc lên như phát điên.

Hai mắt Tô Đường rưng rưng, dùng sức vươn tay về Chiêu Vũ đế: “Mộ Dung Phục, ta có thể ôm ngươi một cái cuối cùng không?”

Chiêu Vũ đế vùng vẫy đến bên cạnh nàng ta, giống như lảo đảo bò qua vậy.

Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên hơi lo lắng, lo rằng khoảng cách quá gần.

Chỉ là với tình trạng hiện tại của Chiêu Vũ đế, hắn không thể ngăn cản được.

“Đương Nhi, thật xin lỗi, nếu có kiếp sau, trâm sẽ không phụ nàng nữa đâu.”

Khóe mắt Tô Đường xẹt qua một giọt nước mắt, trên tay nàng ta dính đầy máu, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Chiêu Vũ đế.

Nhưng vào lúc ai cũng không nhận ra, nàng ta đột nhiên duỗi thẳng tay kia ra, nhanh chóng nhắm ngay phần gáy của Chiêu Vũ đế đâm xuống mấy cây châm.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy một màn này, vội vàng hô lên một tiếng: “Phụ hoàng coi chừng!”

Nhưng không còn kịp rồi, đã không còn kịp nữa rồi.

Cây châm này cũng không quá giống một lưỡi dao, có điều lại vô cùng sắc bén, trực tiếp đâm vào phần da thịt bên trong, nhưng lại không quá đau đớn.

Mộ Dung Bắc Uyên khó mà lo lắng cho chuyện khác, một chưởng đẩy Tô Đường ra.

Nàng ta nhổ ra một ngụm máu đen, đã hấp hối gần ranh giới của cái chết.

“Trên cây châm này đã bị ta bỏ thêm một vị độc tên là “Ly Hận”, mỗi ngày vào giờ tý, người trúng độc đều sẽ phải chịu những cơn đau nhức như cắn rứt trái tim, nhưng sẽ không vì vậy mà mất mạng. Khụ khụ, ta muốn suốt quãng đời còn lại của ngươi, không một ngày nào có thể quên được nỗi đau này, ta muốn cho dù đến già đến chết vẫn không thể quên được ta…”

Nói xong, nàng ta ngã xuống, hai mắt vẩn đục, mở to không nhắm lại.

Chiêu Vũ đế giật mình cúi đầu nhìn nàng ta, rút mấy cây châm ở sau gáy ra.

Mộ Dung Bắc Uyên quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần sai rồi. Nhi thần không nên trong phút mềm lòng mà cho nàng ta cơ hội, nếu không thì người cũng sẽ không phải tới đây gặp mặt nàng ta lần cuối, còn bị nàng ta ra tay hạ độc “Ly Hận.”

Kim châm rơi xuống đất, phát ra những âm thanh rất nhỏ.

Chiêu Vũ đế ho mạnh vài tiếng, dường như một chút cũng không để ý mình đang trúng độc gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.