Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1860



Chương 1860

Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên liếc nhìn nhau, đều tràn ngập lo lắng.

Đang yên lành, tại sao Mộ Dung Bắc Hải lại xảy ra chuyện.

Tô Đường vừa chết, rõ ràng Đạo Sát thứ năm cũng phải được giải trừ chứ.

Mộ Dung Bắc Hải không chỉ thông suốt thể xác và tinh thần, cử động cũng phải càng thêm linh hoạt mới đúng.

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lão quản gia vừa nhìn thấy Chiêu Vũ đế đã quỳ xuống khóc lóc, nước mắt không ngừng rơi.

“Hoàng thượng, xin người phái thái y đến Sơn Vương Phủ một lát để xem. Không biết điện hạ thế nào rồi, vừa rồi đột nhiên không đứng dậy nổi, thậm chí đến những chỗ đã hồi phục rồi cũng không thể cử động được nữa, không ngờ đã trở lại trạng thái tê liệt như lúc ban đầu.”

Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy những lời này như một đòn cảnh tỉnh.

Nàng nhanh chóng bước đến trước mặt lão quản gia: “Ngươi nói cái gì? Không thể, tuyệt không có thể khả năng này!”

“Thật sự chúng ta cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng trước đây vẫn còn rất tốt, điện hạ còn luyện thư pháp với trắc phi mấy canh giờ trong thư phòng, nhưng đột nhiên ngài ấy không đi được rồi ngã ra đất, lúc vịn đứng dậy thì đến cánh tay cũng không thể nâng lên được.”

Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy toàn thân lạnh run lên.

Nàng thậm chí còn không chào hỏi bất kì người nào ở sau lưng mà bước nhanh ra ngoài, chạy một mạch đến Sơn Vương Phủ không quay đầu lại.

Chiêu Vũ đế gấp đến mức thở hổn hển: “Nhanh, bảo tất cả thái y trong thái y viện đến Sơn Vương Phủ xem bệnh, cần phải biết rõ được Sơn vương đã xảy ra chuyện gì, không được phép sai sót.”

Mộ Dung Bắc Uyên như bị đánh liên tục, một lúc lâu sao mới kịp phản ứng lại.

Hắn vội vàng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng cáo từ đến Sơn Vương Phủ trước.”

Triệu Khương Lan đến Sơn Vương Phủ đầu tiên, được hạ nhân dẫn vào, vừa mới đến ngoài cửa tẩm điện của Mộ Dung Bắc Hải đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của hắn.

Chỉ là âm thành này đã không còn được hiền hòa như thường ngày nữa mà lộ ra sự lạnh lùng bạc tình.

“Đi ra ngoài!”

Triệu Khương Lan để tay lên cánh cửa, trong chốc lát dừng bước chân lại.

Âm thanh nức nở của Hứa Mạn Nhi truyền đến: “Điện hạ, ít nhất chàng cũng phải để cho thiếp được ở bên cạnh chàng. Hiện tại còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, không hẳn là đốn củi ba năm thiêu một giờ.”

“Đi ra ngoài!”

Triệu Khương Lan hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.

Hứa Mạn Nhi nhìn thấy nàng như gặp được cứu tinh mà giữ chặt cánh tay của nàng: “Cứu điện hạ, van xin ngài cứu điện hạ.”

Triệu Khương Lan ở rèm che ra, chỉ thấy Mộ Dung Bắc Hải nằm thẳng ở trên giường, hai mắt vô hồn nhìn lên trên.

Nàng nghĩ đến thật lâu trước đây khi lần đầu tiên nàng gặp Mộ Dung Bắc Hải.

Đều cùng dưới ánh sáng u ám này, vẻ mặt của hắn tái nhợt, hiện lên tình trạng xa cách, bi quan chán đời.

“Tam ca.”

“Ta không đứng lên được, cũng không có lực để nâng cánh tay lên. Khương Lan, cả đời này ta không có hy vọng hồi phục rồi.”

Mộ Dung Bắc Hải mở to hai mắt trống rỗng, nước mắt yên lặng chảy xuống ở bên mặt.

Triệu Khương Lan dùng sức bịt miệng lại, hao phí hết toàn bộ sức lực mới có thể không khóc ra tiếng ngay lúc này.

Tại sao lại như vậy, cuối cùng là tại sao?

Rõ ràng Đạo thứ năm đã được giải trừ, nếu như oan hồn của Hoàng Tần Minh đã được yên nghỉ, thì nên giải thoát cho Mộ Dung Bắc Hải mới đúng.

Vốn là nàng còn tràn ngập hy vọng, nói không chừng không cần chờ đến Đạo Sát thứ sáu, từ hôm nay trở đi hắn đã hoàn toàn bình phục.

Ai có thể ngờ tới, cái đợi chờ họ không phải là niềm vui sướng lúc gặp lại, mà là không thể chấp nhận được sinh mệnh này một lần nữa.

Triệu Khương Lan hoảng hốt nắm lấy ống tay áo của hắn: “Tam ca, chắc chắn là đã có nhầm lẫn gì rồi, nhưng trước đây chúng ta đều vẫn rất tốt mà đúng không, chỉ cần sửa chửa lại thì chắc chắn sẽ lại tốt lên thôi, chắc chắn là như vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.