Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 187: Ta Xé Rách Miệng Của Muội!





Ngoài rượu xái ra, nàng còn có “đòn sát thủ” khác.

Nếu Chu Oanh Oanh không thích rượu xái, nàng vẫn có rượu vang, rượu mơ…
Rồi cũng sẽ có một loại mà nàng ta thích!
Lôi kéo Chu Oanh Oanh tốt hơn là chiến đấu với nàng ta.

Trong số các tẩu muội bọn họ, Chu Oanh Oanh bình thường rất hung hăng, nhưng cũng có vốn kiêu ngạo… Phụ thân của nàng ta- Chu Uy, là võ tướng được Mặc Tông Nhiên coi trọng nhất.

Chính là trong triều, đứng đầu các võ tướng!
Cho nên nàng ta cũng không cần cố ý lấy lòng người khác, bình thường luôn có tính cách thẳng thắn.


“Rượu của muội quá mạnh.


Chu Oanh Oanh tỏ ý không thích và đặt rượu xái lên bàn.

“Chính vì rượu mạnh nên Hàn vương mới say thành ra như vậy.


Vân Quán Ninh mỉm cười.

Vì loại rượu này có mùi rất mạnh, chẳng trách Mặc Hàn Vũ uống say như heo.

Chu Oanh Oanh trong lòng đã rõ, nhưng vẻ mặt vẫn có chút không vui.

“Lão thất, Minh vương phi.


Nàng ta đặt tay lên đầu gối, nói với vẻ không hài lòng: “Đây là thời điểm quan trọng.



“Các ngươi vẫn để cho huynh ấy uống say như vậy, đây không phải là cố ý kiếm chuyện sao?”
Vân Quán Ninh liếc nhìn nàng ta.

“Ta nghĩ tẩu giống như đang muốn kiếm chuyện.


Nàng không khách khí nói: “Vương gia của tẩu say, tẩu không vui chọc giận huynh ấy, tẩu tức giận với bọn ta làm gì chứ?”
Vốn dĩ nàng muốn sống hòa thuận, nhưng lần này rõ ràng Chu Oanh Oanh đang muốn kiếm chuyện.

Vân Quán Ninh không phải là một cái bao mềm mại mặc cho người khác sờ mó!
Triệu hoàng hậu với Đức phi thì thôi, đều là trưởng bối.

Nhưng Chu Oanh Oanh và nàng là tẩu muội, nhưng lại làm ra vẻ trưởng bối để dạy dỗ nàng, Vân Quán Ninh đương nhiên không thoải mái: “Nếu tẩu muốn trút giận, bây giờ mang theo tai của huynh ấy, dạy cho huynh ấy một trận đi.


Mặc Diệp muốn cản nàng lại.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Chu Oanh Oanh, hắn không nói gì, để mặc Vân Quán Ninh tấn công.

“Tẩu không phải không biết tính khí của Hàn vương, huynh ấy một khi đã muốn uống thì ngay cả bọn ta cũng có thể cản được sao?”
Vân Quán Ninh hừ một tiếng: “Không dễ gì mới có dịp Hàn Vương tới làm khách, Minh vương phủ đương nhiên phải tiếp đãi cẩn thận.


Nếu không, có lẽ tẩu lại nói Minh vương phủ không tiếp đãi nhiệt tình với vương gia.


Dù là trực nam như Mặc Diệp, hay trực nữ như Chu Oanh Oanh, hay trà xanh như Tần Tự Tuyết…
Vân Quán Ninh chuyên trị không phục!
Chu Oanh Oanh trợn tròn mắt.

Trong số các tẩu muội này, nàng ta luôn là người giương nanh múa vuốt.

Nam Cung Nguyệt hiền lành, Tần Tự Tuyết rất giỏi giả tạo, cả hai đều có thể chịu đựng được.

Vân Quán Ninh đã bị cấm túc bốn năm, Chu Oanh Oanh chưa từng tiếp xúc với nàng.

Bây giờ nàng ta đang buồn bực, đã quen với việc được tâng bốc, giờ giống như bị đá từ trên mây xuống đất, ngây người nhìn Vân Quán Ninh.

Hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, tức giận đứng lên: “Vân Quán Ninh, ta xé rách miệng của muội!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.