Bà ta nhìn bộ dạng không tập trung của Mặc Diệp, lại nhớ đến Vân Quán Ninh hôm nay không năng động như thường ngày, trông nàng như bị quỷ đánh vậy, không có tinh thần gì cả.
Dưới đôi mắt còn có quầng thâm, có thể thấy rõ là cả đêm qua không ngủ.
Bình thường, bà ta nói một câu, nàng sẽ cãi lại mười câu.
Nhưng hôm nay, bà ta nói Vân Quán Ninh tận vài câu, nàng cũng chỉ uể oải hừ hai tiếng, không hề cãi lại.
Đức Phi còn tưởng rằng não heo của nàng đã được thông suốt, thay đổi bản thân, không chống lại mẹ chồng này nữa.
Nhưng giờ thấy bộ dạng của Mặc Diệp…
Trông chẳng khác gì Vân Quán Ninh!
“Hai người cãi nhau rồi sao?”
Đức Phi tò mò hỏi: “Sao lại cãi nhau?”
“Không có.
”
Mặc Diệp không thừa nhận.
“Con đừng có mà giở trò này với bổn cung! Con được bổn cung sinh ra đó, con nghĩ gì bổn cung biết tất! Hơn nữa, bổn cung là người từng trải, chẳng lẽ không nhìn ra được hai người có chuyện gì sao?”
Đức Phi hừ lạnh một tiếng.
Bà ta liếc nhìn Mặc Diệp.
Thấy hắn mặt ủ mày chau, tuy sắc mặt trông vẫn lạnh nhạt, nhưng trong mắt không hề có sự lạnh lùng.
Khác hẳn hắn trong thường ngày.
“Cho dù hai người có cãi nhau vì nguyên do gì đi nữa, bổn cung cũng không có gì để nói cả! Chỉ là con nha đầu thối đó nên được giáo huấn.
”
Thấy bọn họ cãi nhau, Đức Phi vô cùng vui mừng.
Bà ta mong hai người càng cãi càng lớn!
Như vậy thì bà ta có thể mỗi ngày đều nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của Vân Quán Ninh… Nàng càng phờ phạc, trong lòng Đức Phi càng vui, càng phấn chấn!
Nhưng bà ta có vẻ đã quên mất con trai bà ta bây giờ cũng như bị quỷ đánh, cũng là bộ dạng uể oải!
“Mẫu phi, lần này không phải là lỗi của nàng ấy.
”
Mặc Diệp bênh vực Vân Quán Ninh.
.