Mấy ngày không ra khỏi cửa Vân Quán Ninh vào Thần Cơ Doanh.
Vốn Thần Cơ Doanh không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện tiến vào.
Nhưng danh tiếng của Minh Vương Phi, hiện tại đã vang dội khắp kinh thành.
Cho nên thấy nàng đến, thị vệ nào dám ngăn cản?
Vân Quán Ninh thuận tay bắt, cấu, cào một gã thị vệ: “Vương gia nhà ta đang ở đâu?”
“Ở, ở bên trong…”
Thị vệ líu lưỡi.
“Ta ăn thịt người à? Sao lại sợ như vậy.
”
Vân Quán Ninh vỗ vai thị vệ, thu lại chủy thủ, xoay người đi vào trong.
Thị vệ: “…”
Cấu trúc của Thần Cơ Doanh không giống với tưởng tượng của nàng.
Bên trong đều là hán tử thô ráp, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có nữ nhân tiến vào.
Nhất là không ít người nhận ra, vị này chính là “Cọp cái” tiếng tăm lừng lẫy của Minh Vương Phủ, Minh Vương Phi Vân Quán Ninh.
Lanh tay lẹ mắt, lập tức đi vào báo với Mặc Diệp.
“Vương phi đến đây?”
Hắn nhíu mày: “Nàng ta đến đây làm gì?”
Không phải hắn và nữ nhân kia đang giận dỗi nhau sao?
Hắn vừa mới đứng dậy, Vân Quán Ninh đi vào: “Làm sao vậy? Thiếp nghe Viên Bảo nói chàng bị người khác bắt nạt?”
Mặc Diệp: “…”
Như Mặc, Như Ngọc bên cạnh và đám thị vệ đều lui xuống.
Bọn họ mới vừa nghe cái gì vậy?
Ngày thường Minh Vương cao ngạo lạnh lùng như một trích tiên, lại có thể bị người khác bắt nạt?
“Không thể nào.
”
Mặc Diệp có chút xấu hổ, thu hồi ánh mắt, ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Ngươi đến đây làm gì? Đây không phải là nơi ngươi nên đến.
”
“Ta nên đến hay không, do ngươi định đoạt?”
Vân Quán Ninh ngồi xuống đối diện hắn.
Nhìn thấy tay hắn đang cầm một xấp phong thư dày cộm, nhiều bức vẫn chưa được mở ra.
Nàng nâng cầm: “Cái gì vậy?”
“Không có gì.
”.