Hắn đối với Hồi Mặc Phong, hiện tại là kính trọng nhưng không gần gũi.
Ai ngờ Mặc Hồi Phong vẫn cắn chặt không tha… Vậy thì làm cho hắn ta nhớ kỹ một chút, về sau không còn dám tính kế với hắn nữa!
Vì nếu lúc này hắn không giải quyết, Mặc Hồi Phong vẫn sẽ tiếp tục tính kế với hắn.
Chỉ có chặt đứt căn nguyên, mới có thể loại bỏ được tai họa vĩnh viễn!
Mặc Diệp nhanh chóng nghĩ ra cách.
Hắn sẽ dùng một loại biện pháp đơn giản nhất, thô bạo nhất: “Trực tiếp trói Khâm Thiên Giám lại.
”
Hôm đó là một đêm trăng thanh gió mát… Lưu Đại Văn mới vừa đặt lưng xuống giường, thì bị một gã mặc áo đen bắt đi, mang tới bên sông hộ thành.
Lưu Đại Văn hoảng sợ, không ngừng giãy dụa.
Tới bên sông hộ thành, Lưu Đại Văn nghe thấy tiếng nước, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Ông ta bị trói chặt hai tay hai chân, bịt hai mắt, miệng nhét một miếng gỗ.
Không thấy rõ được tình hình xung quanh, nhưng lại nghe rõ tiếng động phát ra.
Càng như thế, ông ta càng sợ hãi.
Mới đầu còn cứng rắn đe dọa: “Các ngươi là ai? Các ngươi muốn bắt ta làm gì? Ta nói các ngươi biết, bổn quan chính là Khâm Thiên Giám, người được hoàng thượng tính nhiệm nhất!”
“Nếu các ngươi dám đụng vào ta, hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
“Bốp” một tiếng, một cái tát vang dội rơi xuống mặt ông ta.
Mặt Lưu Đại Văn bị đánh cho lệch sang một bên, đau rát, không nói được câu nào.
“Ồn ào!”
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới bên tai, sau đó vạt áo Lưu Đại Văn bị người bắt được, xách ông ta lên như xách gà: “Gần đây ngươi có làm chuyện gì sai trái không?”
Hai chân Lưu Đại Văn lơ lửng trên không trung, dùng sức đạp vài lần, mũi chân vẫn không chạm được đất.
Lúc này hắn mới bỏ cuộc, run rẩy đáp: “Ta, ta không có!”
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Mặc dù ông ta không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được, trước mắt ông ta không chỉ có một người.
.