“Người theo ta xuống núi!”
Vân Quán Ninh đứng lên, trong tay còn cầm chặt con dao.
Nhìn mũi dao sắc nhọn chĩa về phía mình, Huyền Cơ tiên sinh bất giác lùi về sau một bước, cười ha hả đáp: “Ngươi đang nói đùa với ta đó à?”
Mấy chục năm nay ông không có xuống núi, nay nàng lại bảo ông xuống núi?
“Xuống núi làm gì?”
“Xuống núi để người có cơ hội nếm nhiều món ngon.”
Vân Quán Ninh nghiêm trang, trịnh trọng nói.
Tiếp xúc với người này đã hơn nửa tháng, Huyền Sơn tiên sinh còn không hiểu tính khí của nha đầu thối này sao?
Nàng càng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng lại càng có toan tính.
Nếu như lắc lắc người nàng, nhất định sẽ còn nghe được mấy suy nghĩ gian xảo trong bụng đó của nàng va vào nhau vang lên âm thanh lộp cộp nữa cơ.
Huyền Sơn tiên sinh nhìn nàng bằng ánh mắt cảnh giác: “Ngươi đừng cho rằng ta ít học thì ở đó mà gạt ta.
Không phải là ngươi muốn gạt ta xuống núi, sau đó bán ta chứ?”
Nhìn ánh mắt xảo quyệt kia của Vân Quán Ninh, chuyện này rất có khả năng nha.
“Sao có thể chứ?”
Vân Quán Ninh trợn tròn mắt, mỉm cười chân thành: “Người chính là Huyền Sơn tiên sinh, ai có thể bán người được chứ?”
“Nhưng ta chưa từng xuống núi, làm sao biết dưới núi kia có người nào lợi hại hơn không chứ.”
Chưa từng xuống núi?
Vậy thì càng tốt nha!
Càng “có giá” để nàng tiện rao bán rồi.
Vân Quán Ninh cười hì hì, móc từ trong không gian ra một bình rượu Ngũ Lương, nói: “Vậy đầu tiên ta mua chuộc người trước nhé? Đây là tiền đặt cọc, chỉ cần người xuống núi cùng tới ta, phần còn lại nhất định còn hậu hĩnh hơn nhiều.”
Nàng mở nắp bình ra.
Huyền Sơn tiên sinh giật chóp mũi.
Mùi rượu bay vào trong khoan mũi của ông, Huyền Sơn tiên sinh như thể mèo già ngửi được mùi cá, bất giác đi về phía trước mấy bước.
“Sao hả?”
Lúc này, Vân Quán Ninh lập tức thu hồi bình rượu Ngũ Lương lại, nhét vào trong không gian.
Lần này, Huyền Sơn tiên sinh không nhìn thấy, cũng không chạm được, lại càng không biết cướp ở chỗ nào.
Ông thèm đến chau mày hỏi: “Rượu đâu?”
“Đồng ý không?”
Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn ông.
“Nha đầu nhà ngươi chơi ta?”
“Đồng ý không?”
Vân Quán Ninh kiên trì như một cái máy được lập trình sẵn, lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Huyền Sơn tiên sinh hết cách, đành nói: “Ngươi cho ta suy nghĩ đã.”
“Ta cho người nửa canh giờ.”
Vân Quán Ninh xoay người vào trong nhà lá, nhóm lửa chuẩn bị chế biến món cá cho người kia, lại nói: “Nửa canh giờ sau, người phải cho ta một câu trả lời.
Nếu không thì hôm nay ta không thể xuống núi được, trời đã muộn lắm rồi.”
Huyền Sơn tiên sinh ủ rũ ngồi trên tảng đá.
Nhìn khói bếp lượn lờ bay lên, trong vườn là tiếng gà, vịt, ngỗng cứ thay nhau kêu la hỗn loạn, lông mày của ông lại càng thêm nhíu chặt.
Nửa canh giờ sau, Vân Quán Ninh mang ra một con cá sốt thơm phức: “Nếm thử đi.”
Hôm nay nàng làm món cá sốt dưa chua, mùi vị chua cay đó khiến Huyền Sơn tiên sinh trực tiếp nuốt một ngụm nước bọt.
“Suy nghĩ như nào rồi?”
“Ngươi cho ta nghĩ thêm một đêm đi, sáng mai ngươi tới, ta bảo đảm sẽ có câu trả lời xứng đáng cho ngươi, sao hả?”
Vân Quán Ninh lườm ông một cái: “Tiên sinh người cũng biết cách lạt mềm buộc chặt quá ha?”
“Còn không phải là học theo ngươi đó sao.”
Huyền Sơn tiên sinh cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cá, liếc mắt nhìn nàng nói: “Ta vốn là một cao nhân không màng tới thế sự ngoài kia, lại bị ngươi làm hỏng rồi.”
Vân Quán Ninh: “… Vậy được thôi, ngày mai ta sẽ trở lại, người cứ từ từ mà ăn.”
“Tới lúc người bị hóc xương cá thì cũng đừng có trách ta không nhắc nhở người trước.”
Nói xong, nàng rửa tay chuẩn bị xuống núi.
Đúng lúc này, chỉ nghe Huyền Sơn tiên sinh “Á” một tiếng, đôi đũa trong tay cũng rơi xuống.
Ông ôm lấy yết hầu, sắc mặt rất khó coi mà nhìn chằm chằm vào Vân Quán Ninh.
“Không phải chứ? Người thật sự là bị hóc xương cá đó à?”
Huyền Sơn tiên sinh không nói được, chỉ có thể liên tục chỉ vào trong cổ họng của mình, gật đầu ngụ ý chính là thế.
Vân Quán Ninh nhanh chóng quay trở lại, còn chưa ra tay đã thấy người kia cật lực đảo yết hầu một cái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Đáng sợ quá! Xương cá bé nhỏ đó thật sự quá đáng sợ!”
“Người, người nuốt luôn xương cá rồi?”
Vân Quán Ninh trợn tròn mắt nhìn tới.
“Ừ.”
Huyền Cơ tiên sinh gật đầu, tiếp tục ăn tới tấp.
Vân Quán Ninh sửng sốt hồi lâu, chậm rãi giơ ngón cái lên nói: “Người giỏi ghê!”
Nhìn thấy trời đã không còn sớm nữa, nàng lập tức xoay người xuống núi.
Ban đêm ở chốn rừng núi bao giờ cũng tối nhanh hơn ở kinh thành.
Chỗ này mỗi khi vào đêm thì ngoại trừ bầu trời đầy sao ra, rừng rậm xung quanh đều tối đen như mực, đến nổi không thấy rõ năm đầu ngón tay.
Vân Quán Ninh muốn xuống núi trước trời tối, nếu không chỉ e dọc đường gặp phải thú dữ gì đó, hoặc là bất cẩn té xuống đường núi gập ghềnh này, vậy thì nguy to rồi.
Căng thẳng dò kỹ từng bước, giữa khung cảnh tối đen nàng lại tìm thấy được đường lớn.
Vân Quán Ninh huýt sáo một tiếng, rất nhanh sau đó đã thấy một con ngựa màu nâu xuất hiện trước mặt nàng.
Con ngựa này, chính là con ngựa lúc sáng nàng đã cưỡi tới đây.
“Ngựa ngoan.”
Vân Quán Ninh sờ đầu nó, xoay người ngồi lên lưng ngựa, nhanh chóng cưỡi đi.
Hai canh giờ sau, nàng đã tiến vào kinh thành.
Bên trong kinh thành đã lên đèn từ sớm, chợ đêm cũng đang mở.
Vân Quán Ninh vội vàng tiến vào cửa lớn của Cố gia, vừa vào đã thấy Viên Bảo đang nấp ở sau cửa chờ nàng.
Nhìn thấy nàng xuống ngựa, thằng bé bước ngắn bước dài chạy qua: “Mẫu thân mẫu thân, con tới báo cho người một tin.
Đức Phi tới rồi, giờ đang tập Thái Cực Quyền với ông ngoại đó!”
“Hả?”
Vân Quán Ninh hoài nghi: “Đức Phi? Tập Thái Cực Quyền?”
“Đúng đó!”
Viên Bảo vuốt ngực, vừa nghĩ tới đã thấy sợ, nói: “Cũng may là con chạy nhanh, nếu không đã bị bà ấy nhìn thấy rồi.”
Nếu như Đức Phi nhìn thấy Viên Bảo, nhất định sẽ có thể lập tức nhận ra tiểu tử này là cháu trai bảo bối của bà ta.
Viên Bảo cũng coi như là lanh trí.
Nghe được hạ nhân nói là Đức Phi nương nương tới, nó đã lập tức chạy đi.
Cố Bá Trọng và Cố Minh cũng biết tạm thời Vân Quán Ninh không muốn cho Đức Phi biết được sự tồn tại của Viên Bảo, cho nên cũng không có ngăn cản thằng bé.
Cứ thế, Viên Bảo đã chạy tới cửa trốn ở đó, đợi lúc Vân Quán Ninh về lại lập tức mật báo cho nàng biết.
“Được, mẫu thân biết rồi.”
Vân Quán Ninh hôn lên mặt thằng bé một cái: “Con về phòng trước đi, mẫu thân đi gặp bà ấy.”
Viên Bảo gật gù.
Đi được mấy bước, đứa nhỏ lại xoay người nhìn nàng, bên trong đôi mắt tròn xoe đó ngập tràn phức tạp: “Mẫu thân, nếu như bà ấy tới đây nói đỡ cho phụ thân, khuyên người về Vương Phủ…”
“Thì người cứ về đi!”
Mặc Diệp đã nhiều lần thử đứng ra làm trụ cột, nhưng Vân Quán Ninh lại chẳng chịu nể mặt tý nào.
Đêm nay Đức Phi lại tự mình tới đây…
Cho tới cuối cùng, Viên Bảo cũng không muốn Vân Quán Ninh tiếp tục giận dỗi Mặc Diệp nữa.
“Hai người cứ chiến tranh lạnh như thế, cũng không phải là cách hay đâu.”
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại không mở lời được của nhi tử, Vân Quán Ninh cảm thấy chua xót.
Nàng đi tới ôm lấy thằng bé: “Được rồi, mẫu thân biết rồi.
Con cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, mẫu thân không sao đâu.
Nếu như bà ấy tới đây nói lời hay ý đẹp thì ngày mai chúng ta sẽ quay về Vương Phủ.”
“Biết rồi, mẫu thân!”
Lúc này Viên Bảo mới hân hoan đáp.
Đứa nhỏ nhón chân lên hôn Vân Quán Ninh một cái, lúc này mới vui vẻ rời đi.
Suy cho cùng vẫn là một đứa bé.
Xa Mặc Diệp đã lâu như vậy… Tuy Viên Bảo không thừa nhận người phụ vương Mặc Diệp này, nhưng trong lòng lại vẫn là nhớ tới hắn.
Vân Quán Ninh khẽ thở dài một hơi.
Sau này vì nhi tử, nàng cũng sẽ không chiến tranh lạnh với Mặc Diệp nữa.
Trước giờ nàng là một người có thù tất báo, có oan ức cũng sẽ báo.
Nhưng mà với Mặc Diệp thì lại khác, nàng thà chấp nhận chiến tranh lạnh chứ không muốn báo thù gì cả.
Có thể nghĩ thôi cũng biết, như vậy sẽ khiến nhi tử buồn phiền.
Nàng hít một hơi thật sâu, dẹp bỏ đi tạp niệm trong đầu, xoay người đi vào trong sảnh.
Vừa mới bước vào trong đã nghe giọng nói bất mãn của Đức Phi truyền tới: “Ngươi đừng có mà giúp nàng ta che giấu nữa, thật sự nghĩ rằng bổn cung sẽ không biết nàng ta đi ra ngoài làm gì sao?”.