Là một giọng nam.
Giọng nói dịu dàng như ngọc.
Cái gọi là nghe giọng đoán người… nghe thấy giọng nói này, trong đầu Vân Quán Ninh lập tức có thể tưởng tượng ra chủ nhân của giọng nói này.
Nhất định cũng là dịu dàng như ngọc, nho nhã lễ độ.
Sư phụ?
Không phải lời đồn nói là, Huyền Sơn tiên sinh không có đồ đệ sao?!
Tên Lưu Đại Văn chính là do giả danh đệ tử của Huyền Sơn tiên sinh đi lừa gạt, còn được làm Khâm Thiên Giam.
Hiện giờ đã bị vạch trần, còn bị nhốt trong thiên lao, chờ Mặc Tông Nhiên xử lý kìa!
Nhưng hiện tại, chắc là không có ai có gan ở trước mặt Huyền Sơn tiên sinh, mạo danh là đồ đệ của ông đâu nhỉ?
“Ôi! Đồ đệ ngoan, con trở về rồi!”
Huyền Sơn tiên sinh vừa thấy người tới, đã vội vàng buông Vân Quán Ninh ra, vui mừng chạy qua.
Tốc độ đó, còn nhanh hơn cả chạy nước rút một trăm mét, Vân Quán Ninh chỉ cảm nhận được bên cạnh có một cơn gió thổi qua.
Mái tóc của nàng bị cuốn bay lên cao, Huyền Sơn tiên sinh đã hóa thành một tàn ảnh, biến mất ngay trước mắt nàng.
Nàng vội vàng quay người lại.
Chỉ thấy Huyền Sơn tiên sinh đã kéo người đó vào trong lòng: “Đồ đệ ngoan! Lần này mang thứ gì về cho sư phụ vậy?”
Thật sự là đồ đệ của ông?!
Người đó đeo một cái gùi, bị Huyền Sơn tiên sinh ôm đến mức hít thở không thông.
Lúc này mới đẩy ông ra, lấy cái gùi xuống: “Sư phụ, con mang rượu Thu Sương nổi tiếng nhất Bắc Quận về cho người đây.”
“Rượu Thu Sương?!”
Hai mắt Huyền Sơn tiên sinh phát sáng: “Đây chính là rượu ngon nổi tiếng nhất Bắc Quận đó!”
Có được rượu, đồ đệ ngoan cũng không thơm nữa, Huyền Sơn tiên sinh vui vẻ ôm vò rượu đi về lại.
Vân Quán Ninh chăm chú ngắm nhìn đồ đệ ngoan của ông.
Chỉ thấy thân người như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp, mặc một cái trường bào màu nhã.
Mặt mày tản ra hơi thở hiền hậu, giống như là một miếng bảo ngọc có phẩm chất ôn hòa.
Hắn ta sửa sang cái gùi xong, cảm nhận được ánh mắt của Vân Quán Ninh, ngước mắt nhìn qua…
Thấy rõ là một cô nương chưa từng gặp mặt, hắn ta sửng sốt một chốc.
Sau đó khách sáo gật đầu chào hỏi.
Mẹ ơi!
Khí chất này, quả thật là kiểu Vân Quán Ninh thích nhất!
Nàng xong rồi!
Chỉ bị hắn ta nhìn một cái, Vân Quán Ninh đã điên cuồng gào thét trong lòng: Trai đẹp! Đây mới gọi là trai đẹp! Thứ chó má Mặc Diệp kia tính là gì!
Cũng không để ý tới lúc nãy còn muốn làm mình làm mẩy với Huyền Sơn tiên sinh, nàng vội vàng bắt lấy tay ông: “Đây là ai?!”
“Đồ đệ của ta á.”
“Người không giới thiệu cho ta sao?”
Ngón tay của Vân Quán Ninh lặng lẽ nhéo cánh tay dưới ống tay áo của ông,
Huyền Sơn tiên sinh ăn đau, khuôn mặt già nhăn thành một cục: “Nào, để ta giới thiệu các ngươi với nhau!”
“Tử Ngư qua đây.”
Tử Ngư?!
Mẹ ơi, chết chết!
Cái tên cũng hợp ý nàng thế!
“Tử Ngư à, vị này là Minh Vương phi của Kinh thành, Vân Quán Ninh.”
Huyền Sơn tiên sinh ráng nhịn bị Vân Quán Ninh nhéo đau, nghiến răng nghiến lợi giới thiệu: “Ninh nha đầu, đây là quan môn đệ tử duy nhất của ta, Tống Tử Ngư.”
Họ Tống?
Cái họ này cũng hay thế chứ!
Nhưng mà, vừa rồi lúc giới thiệu nàng Huyền Sơn tiên sinh đã nói gì?
Nàng là Minh Vương phi của Kinh thành?!
Đây không phải là đang nói cho Tống Tử Ngư biết, nàng đã là vợ người ta rồi à?!
Ngàn vạn lần không được!
Vân Quán Ninh đang muốn mở miệng, chỉ thấy Tống Tử Ngư đã khách sáo chắp tay hành lễ với nàng: “Tống Tử Ngư bái kiến Minh Vương phi.”
“…”
Vân Quán Ninh đầy đầu hắc tuyến, nhịn không được lại nhéo Huyền Sơn tiên sinh một phát: “Ha ha ha, chào Tống công tử.
Sao trước giờ ta chưa từng nghe nói, Huyền Sơn tiên sinh còn có đồ đệ chứ?”
“Tử Ngư quanh năm đi du lịch bên ngoài, rất ít khi ở bên sư phụ.”
Tống Tử Ngư giải thích.
Giọng nói hay này, thật sự là khiến cho Vân Quán Ninh say đắm đuối.
Huyền Sơn tiên sinh gian nan hất cái tay Vân Quán Ninh ra, xoa xoa cánh tay bị nàng nhéo đau: “Tử Ngư à, con vào trong cất đồ trước đi.”
“Vâng, sư phụ.”
Tống Tử Ngư biết Huyền Sơn tiên sinh nhất định là có lời muốn nói với Vân Quán Ninh, vâng lời rời đi.
“Người đồ đệ này của ta thế nào?”
Huyền Sơn tiên sinh nhướng màu nhìn Vân Quán Ninh, vẻ mặt đắc ý.
Vân Quán Ninh thu hồi ánh mắt, điên cuồng gật đầu: “Tốt lắm! Đẹp trai quá đi!”
Huyền Sơn tiên sinh: “Hả??”
“À, không có gì.”
Vân Quán Ninh phục hồi tinh thần lại: “Đúng rồi, lúc nãy ta nói đến chuyện xuống núi, người thật sự không suy nghĩ lại sao? Ta thấy người cô đơn lẻ loi, lại còn trói một con gà phơi nắng với người, rõ ràng là cô đơn trống vắng.”
“Ở dưới núi có rất nhiều lão thái thái, người nào cũng đẹp, khéo nói, người thật sự không nghĩ đến chuyện xuống núi?”
Nàng còn chưa chết tâm.
Lúc nãy tức giận muốn rời đi, sau khi gặp được Tống Tử Ngư…
Vân Quán Ninh muốn nghĩ cách, muốn làm cho Huyền Sơn tiên sinh xuống núi, tốt nhất là làm cho cả đồ nhi Tống Tử Ngư của ông cũng đi theo luôn.
Tuy nàng đã gả cho Mặc Diệp.
Nhưng để Tống Tử Ngư bên cạnh bổ mắt cũng được mà!
Người ta đều nói thưởng thức cái đẹp, có tác dụng cho việc giữ gìn tâm tình tốt đẹp.
Không thể ra tay, thì ngắm cũng được.
Huyền Sơn tiên sinh nhíu mày: “Ta là kiểu người đó sao?”
“Người thật sự không cân nhắc một chút à?”
Vân Quán Ninh thầm nghĩ, nếu như lão già này không đồng ý, ngày mai nàng sẽ dẫn một lão thái thái lên, nhất định lừa cho được ông ta xuống núi!
“Dưới núi thật sự có lão thái thái xinh đẹp, khéo nói sao?”
Huyền Sơn tiên sinh có vẻ hơi động tâm.
Vân Quán Ninh đột nhiên nở nụ cười.
Nàng biết mà!
“Đương nhiên là có rồi!”
“Nhưng mà sao ta nghe nói có một câu hát là: nữ nhân dưới núi là cọp cái, gặp phải thì nhất định nhớ tránh xa?”
Huyền Sơn tiên sinh tỏ vẻ rất nghi hoặc.
Vân Quán Ninh dẫn dắt từng bước: “Đó là nữ nhân dưới núi là cọp cái, cũng không phải là lão thái thái dưới núi là cọp cái! Ta sống ở Kinh thành hơn hai mươi năm, chẳng lẽ còn lừa người sao?”
“Cũng đúng.”
Huyền Sơn tiên sinh nhìn nàng một cái, đăm chiêu nói.
Vân Quán Ninh: “…”
Ánh mắt này của ông là ý gì?
Là đang nói nàng là cọp cái sao?!
Đang định nổi bão, Tống Tử Ngư đã tới: “Sư phụ, thời gian không còn sớm nữa, người đã ăn trưa chưa? Người muốn ăn gì, con làm cho người.”
“Gà trống nướng!”
Huyền Sơn tiên sinh nghĩ cũng không nghĩ trả lời.
“Gà trống nướng là gì?”
Tống Tử Ngư ngoan ngoãn nhìn ông, không hiểu là phải hỏi.
“Cái này… vi sư cũng không biết.”
Huyền Sơn tiên sinh cũng không biết trả lời sao.
Vân Quán Ninh vòng tay, nhướng mày nhìn ông.
Ánh mắt đó là đang nói với ông: Ông phải ngoan ngoãn xuống núi với ta, ta sẽ làm gà trống nướng cho ông!
Cuối cùng vẫn là gà trống nướng chiến thắng quyết tâm không xuống núi của ông.
Huyền Sơn tiên sinh xua tay: “Ta xuống núi với ngươi là được!”
“Thật sự?”
Vân Quán Ninh tưởng mình nghe lầm.
“Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.
Không lẽ ta còn lừa ngươi sao?”
Mặc dù, ông cũng lừa không ít người.
Nhưng thấy ánh mắt ‘chân thành’ của Huyền Sơn tiên sinh, Vân Quán Ninh vẫn không yên tâm, giơ tay ra ngoéo tay với ông: “Người mà nuốt lời thì chính là con rùa rụt đầu.”
Huyền Sơn tiên sinh: “…Được.”
Vân Quán Ninh nhanh chóng bắt con gà lúc nãy ra, cuối cùng thì con gà đáng thương vẫn không thể thoát khỏi kết cục bị nhổ trụi lông.
Rất nhanh, gà trống nướng đã được làm xong.
Nàng còn xào hai món chay, ba người ăn một cách say sưa.
Sau khi ăn xong gà trống nướng thơm ngon, Huyền Sơn tiên sinh thỏa mãn ợ một cái rõ to.
“Thế nào? Nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi xuống núi với ta thôi.”
Vân Quán Ninh nhìn ông.
“Ta mới không xuống núi đâu!”
Huyền Sơn rùa rụt đầu tiên sinh lười biếng nói.
Mắt thấy Vân Quán Ninh lại sắp nổi bão, ông vội vàng nói: “Ngươi hãy khoan tức giận! Nghe ta nói xong đã! Ta không xuống núi, ta bảo Tử Ngư xuống núi với ngươi!”.