Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 28: Nổi Giận Với Tần Tự Tuyết





Vừa nãy bầu không khí vẫn còn khẩn trương nghiêm trọng.

Nhưng ngay sau khi Mặc Hồi Phong rời đi, khí thế bức người kia đã ngay lập tức biến mất không còn một mảnh.

Mặc Diệp thản nhiên liếc nàng một cái: “Mắt của ngươi đang nhìn đi đâu đó? Chỉ thấy nam nhân khác hung ác, không thấy nam nhân của mình cũng đang tức giận sao?”
Vân Quán Ninh: “…”
Nam nhân của ai?
Nàng giả vờ không nghe thấy, bước nhanh ra cửa.

Nhìn khung cửa đã bị biến dạng, nhịn không được mà nói: “Doanh Vương này thật là, trước khi đi còn làm hỏng cửa của Vương phủ chúng ta.

Vương gia, ngươi mau đến nhà của hắn ta đòi bồi thường tổn thất đi!”
Mặc Diệp phớt lờ nàng, ra lệnh cho hạ nhân của mình đi gọi đại phu về để chữa bệnh cho tên gia đinh đang bị thương này.

Sau đó quay lưng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, Vân Quán Ninh vội vàng đuổi theo: “Ta đang nói chuyện với ngươi đó! Ta còn tưởng rằng, ngày hôm nay Doanh Vương và ngươi sẽ không chết không dừng chứ.


“Làm sao lại nói đi là đi?"
“Không chết không dừng?”
Mặc Diệp đột ngột dừng lại.

Vân Quán Ninh không ngờ rằng hắn sẽ đột ngột dừng lại, không kịp phanh lại nên trán của nàng đã đập mạnh vào lưng của hắn.

Nam nhân này được làm bằng đá sao?
Nàng đau đớn nhăn nhó, đỡ trán ai oán nhìn hắn: “Trước khi dừng lại có thể nhắc trước một tiếng có được không?”
Mặc Diệp chăm chú nhìn vào mắt nàng: “Ngươi cho rằng bổn vương và tam ca không chết không dừng sao? Cho nên ngươi theo ta ra đây là vì muốn nhặt xác của bổn vương hay sao?”
"Bị nói trúng tim đen rồi, thật xấu hổ quá.



Vân Quán Ninh cười mỉa một tiếng.

Thực ra nàng đến đây không phải để nhặt xác của Mặc Diệp.

Nàng biết rằng, cho dù lá gan của Mặc Hồi Phong có lớn đến mấy thì hắn ta cũng không dám trực tiếp giết chết Mặc Diệp.

Chỉ là tới xem mâu thuẫn của bọn họ gay gắt đến mức nào.

Tốt nhất là trực tiếp đánh luôn!
Nếu hai con hổ cắn nhau, con què con bị thương thì… người được lợi sẽ là Vân Quán Ninh.

Nàng cười hì hì.

Trong mắt của Mặc Diệp lóe lên một tia phức tạp: “Không thể để cho ngươi toại nguyện, là lỗi của bổn vương.


Tuy nói như thế, nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ sợ rằng hôm nay cuộc chiến mới chính thức bắt đầu.

Trước mắt tam ca cũng không dám trở mặt với bổn vương.


Hôm nay đến chỉ để thăm dò thái độ của hắn mà thôi.

Dù cho chuyện này có đến tai của Mặc Tông Nhiên thì nó cũng có thể khiến Mặc Hồi Phong đuối lý.

Không thể không nói, Mặc Diệp đã đoán đúng.

Mặc Hồi Phong mang một bụng đầy tức giận quay trở về Doanh Vương Phủ.

Lúc này hai nữ nhi của hắn ta vẫn còn đang ngủ trưa, Tần Tự Tuyết nghe nói hắn ta đã quay về thì ngay lập tức đi đến đại sảnh.


Vừa vào cửa, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn ta, không khỏi nhíu mày hỏi: “Vương gia, đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải người đến Minh Vương Phủ để tính sổ với Minh Vương sao?”
Nhìn thấy Tần Tự Tuyết, Mặc Hồi Phong nhớ lại những gì Vân Đinh Lan đã nói với hắn ta.

Nàng ta nói Tần Tự Tuyết có hôn ước với Mặc Diệp, dù cho hắn ta với Mặc Diệp có chuyện gì đi chăng nữa, thì với hắn ta mà nói đó cũng chỉ là một đôi giày rách.

Suy cho cùng, bao năm qua trong mắt mọi người, Tần Tự Tuyết sớm muộn gì cũng sẽ là nữ nhân của Minh Vương.

Vốn dĩ vẻ mặt của Mặc Hồi Phong đang rất tốt.

Chỉ vì nghe được những lời này, mà nhìn Tần Tự Tuyết ngang dọc gì cũng thấy không thuận mắt, trong lòng thắt lại.

Lúc đó mới nghĩ đến việc nạp thêm thiếp để cân bằng tâm lý.

Lúc này chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta… thì hắn ta lại càng thêm tức giận, nắm lấy chén trà trong tay, ném mạnh vào chân của Tần Tự Tuyết!
“A…”
Tần Tự Tuyết bị dọa sợ, hét một tiếng rồi nhảy lên.

Dù vậy, nước trà nóng vẫn bắn tung tóe lên váy nàng ta.

Những mảnh vỡ văng tán loạn khắp nơi, ở dưới mặt đất là một mớ hỗn độn.

“Vương gia, chàng làm sao vậy?”
Tần Tự Tuyết quay đầu lại, không dám tin mà nhìn hắn ta.

Những ngày gần đây, mặc dù tình cảm phu thê không hòa hợp nhưng cũng vẫn không đến phải mức động tay động chân.

Hành động ngày hôm nay của Mặc Hồi Phong thực sự đã khiến nàng ta sợ hãi!
"Làm cái gì? Ngươi nói xem, có phải ngươi muốn thám thính tin tức cho Lão thất hay không? Ngươi ở lại bên cạnh bổn vương có phải để tiện cho việc truyền tin cho hắn hay không? Ngươi với hắn, có phải là tình cũ không dứt hay không?”
Mặc Hồi Phong đứng dậy, tức giận gầm lên.


Hắn ta hung ác nhìn chằm chằm Tần Tự Tuyết, tơ máu che kín hai hai mắt giống như một con dã thú nổi giận.

Tần Tự Tuyết ngây người nhìn hắn ta, tựa hồ không hề nhận ra hắn ta.

Sau một hồi lâu mới khóc và đáp lại: “Vương gia, chàng đang nói gì vậy? Thiếp truyền tin cho ai, thiếp tình cũ không dứt với ai?”
“Ngươi đừng có giả vờ không biết với bổn vương!”
Mặc Hồi Phong sải bước đi tới, dùng sức nắm chặt cổ tay Tần Tự Tuyết: “Tần Tự Tuyết, bổn vương cảnh cáo ngươi.


“Đừng có giở trò trước mặt bổn vương! Bây giờ ngươi đã là Doanh Vương phi, ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình! Nếu như ngươi dám phản bội bổn vương, bổn vương sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Hắn ta dùng hết sức.

Tần Tự Tuyết đau đến nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng nhăn thêm.

“Vương gia, chàng làm thiếp đau!”
Lúc này Mặc Hồi Phong mới căm hận buông tay, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm nàng ta: “Bổn vương thật hối hận khi cưới ngươi!”
“Ngay cả Vân Quán Ninh, ngươi cũng không sánh bằng!”
Câu nói này càng làm trái tim Tần Tự Tuyết đau nhói.

Mặc Hồi Phong nói nàng ta cái gì cũng được, nhưng không thể nói nàng ta không sánh bằng Vân Quán Ninh!
“Vương gia, tại sao chàng lại đối xử với thiếp như vậy? Thiếp chẳng qua chỉ quan tâm chàng mà hỏi vài câu.

Thiếp là là thê tử của chàng, thiếp lo lắng cho chàng! Tại sao chàng lại lại đối xử với thiếp như vậy?”
Thấy Mặc Hồi Phong chuẩn bị đi ra ngoài, nàng ta vội vàng nắm lấy ống tay áo của hắn ta.

Tần Tự Tuyết lệ rơi đầy mặt: “Vương gia, tốt xấu gì thiếp cũng sinh cho chàng hai người nữ nhi.


"Chúng ta đã là phu thê mấy năm nay, chẳng lẽ chàng không hề yêu thiếp dù chỉ một chút hay sao?”
Đáng tiếc, Mặc Hồi Phong dùng sức kéo ống tay áo của mình lại.

Hắn ta lạnh lùng liếc nàng ta một cái rồi dùng sức đẩy nàng ta ra, sau đó sải bước đi ra ngoài.

Tần Tự Tuyết bị hắn ta đẩy ra như vậy chân không đứng vững ngã vào mấy mảnh vỡ lúc nãy.


Trên đùi, khuỷu tay ngay lập tức bị mảnh vỡ làm xước.

Nàng ta hét lên trong đau đớn, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi.

Nhưng Mặc Hồi Phong đã đi ra mà không ngoảnh đầu nhìn lại.

Mọi người đều cho rằng, cái danh Doanh Vương phi này của nàng ta phong quang vô hạn.

Nhưng chua xót bên trong chỉ có nàng ta mới hiểu rõ được.

Sau khi Mặc Hồi Phong đi ra ngoài, Tử Tô, tỳ nữ hầu hạ bên người Tần Tự Tuyết nhanh chóng đi vào.

“Vương phi, Vương phi người không sao chứ!”
Ả ta vội vàng đỡ nàng ta dậy, nhìn thấy máu loang ra khắp sàn, Tử Tô sợ hãi đến mức mặt vàng như nghệ: “Vương phi, chuyện này… Vương gia xuống tay quá độc ác! Nô tỳ sẽ sai người đi tìm đại phu!”
“Đừng.


Tần Tự Tuyết lắc đầu cười khổ: “Còn chưa đủ mất mặt sao? Còn muốn để mọi người xung quanh biết sao?”
“Nhưng mà Vương phi, người đây …”
Tử Tô khóc theo.

Ả ta là nha hoàn của Tần gia, đi theo nàng ta từ khi Tần Tự Tuyết xuất giá.

Bây giờ tình thế của Tần Tự Tuyết khó khăn, cũng chỉ có chỉ có mình Tử Tô đối xử chân thành với nàng ta: “Làm sao Vương gia có thể mạnh tay như vậy cơ chứ! Vương phi, vết thương của người như thế nào rồi?”
Đang nói chuyện thì ở cửa có một gia đinh thò đầu nhìn vào.

“Vương phi…”
Hắn thấp giọng nói một câu, Tần Tự Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt trầm xuống: “Vào trong hẵng nói.


Tử Tô dìu nàng ta ngồi xuống, gia đinh vội vàng bước vào, ghé sát vào tai nàng ta nhỏ giọng thì thầm vài câu.

“Cái gì?”
Mặt của Tần Tự Tuyết ngay lập tức biến sắc, nàng ta không tin đứng dậy: “Ngươi có chắc không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.