Nàng bật cười: “Nếu đã là kỳ tài, vì sao phụ hoàng không giữ lại trọng dụng? Dù sao thì hiện nay trong triều thiếu nhất chính là kỳ tài!”
“Hậu cung không được tham gia vào chính sự.”
Advertisement
Mặc Tông Nhiên xụ mặt.
Lúc này đã biết nói hậu cung không thể tham gia vào chính sự rồi?
Advertisement
Lúc trước lấy chém đầu để uy hiếp nàng, lúc bảo nàng bày mưu tính kế, sao không nói hậu cung không được tham gia vào chính sự?
Vân Quán Ninh chớp chớp mắt: “Con dâu chỉ là góp ý cho người.”
“Vậy thì người nói thử, hắn có thể làm gì trong triều?”.
“Tên hàng giả Lưu Đại Văn kia không phải bị chém đầu rồi sao? Hiện giờ con thấy trong triều thiếu một Khâm Thiên Giám. Như vị kỳ tài này, nếu đã có thể lọt vào mắt của phụ hoàng, làm Khâm Thiên Giám không phải vừa hay sao?”
Lưu Đại Văn vừa bị chém đầu, Mặc Diệp đã dẫn Tống Tử Ngư vào cung gặp ông.
Vân Quán Ninh lại nối gót theo sau, đến khuyên ông phong hắn ta làm Khâm Thiên Giám...
Đây thật sự không phải cũng một giuộc sao?
Hai vợ chồng này nghĩ ông già nên hồ đồ rồi, không nhìn ra được ý đồ của bon ho?
Mặc Tông Nhiên ý vị sâu xa nói: “Diệp Nhi, Quán Ninh, thành thật nói cho trẫm biết, đây có phải là do hai đứa sắp đặt không? Loại bỏ Lưu Đại Văn, để Tống Tử Ngư thay thế?”
Ánh mắt Mặc Diệp chợt lóe.
Chỉ nghe Vân Quán Ninh đã dứt khoát gật đầu: “Đúng thế!”
Mặc Tông Nhiên: “...Các ngươi thật to gan!”
Mặc Diệp vội vàng nói: “Phụ hoàng bớt giận.”
Vân Quán Ninh không hề để ý: “Phụ hoàng, nếu đã biết Lưu Đại Văn là một tên hàng giả, không có bản lĩnh gì, còn giữ lại trong triều, không phải là để ông ta ăn không ngồi rồi sao?”
“Muốn có ăn, thì phải có bản lĩnh và tư cách làm ăn!”
“Sắp đặt là chúng con không đúng, nhưng đã loại bỏ được một tên hàng giả, trả lại cho người một kỳ tài thật sự.”
Dừng một chút, sắc mặt nàng dần dần trở nên nghiêm túc: “Phụ hoàng, đây là cuộc mua bán chỉ có lời không lỗ.”
Mặc Tông Nhiên sao có thể không biết, tên Lưu Đại Văn đó vốn đáng chết?
Tội khi quân đã là tội chết.
Huống chi, ông đã phải người âm thầm điều tra, những năm qua, tên Lưu Đại Văn đó đã làm nhiều việc ác, ăn hối lộ trái luật, quả thật là tội không thể tha thứ!
Nói một cách công bằng, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp thật sự đã làm một chuyện tốt.
Nhưng muốn bảo ông cứ vậy mà cúi đầu, thật sự là tổn hại đến uy nghiêm và thể diện của một vị hoàng đế như ông!
Mặc Tông Nhiên nhíu chặt mày.
Đột nhiên, chỉ nghe ông tức giận quát một tiếng: “Còn dám già mồm át lẽ phải?!”
“Người đâu! Kéo hai đứa nó ra ngoài, đánh đến chết!”