“Ngươi bớt lại chút đi! Rõ ràng là vì bạc của ta nên mới nguyện đầu rơi máu chảy chứ gì!”
Vân Quán Ninh khinh thường ra mặt, không hề do dự mà vạch trần ý đồ của Như Ngọc: “Chuyện này đợi đến tối nay thì làm! Việc cấp bách trước mắt là phải phối hợp làm việc cùng với Tống Tử Ngư.”
Làm việc?
Advertisement
Vậy trò kia là cái gì?
Như Ngọc nghe không hiểu, nhưng nàng ấy vẫn cố tỏ vẻ hiểu rồi: “Vâng, Vương phi nói phải.”
“Thuộc hạ lập tức đi làm công việc mà Tổng công tử phân phó.”
Nói rồi nàng nhanh nhẹn đi khiêng nước thuốc.
Advertisement
Chẳng mấy chốc đã sang giờ Mão.
Mặc Diệp đã sớm tiến cung nói chuyện này cho Mặc Tông Nhiên biết.
Bởi vậy nên buổi lâm triều ngày hôm nay hết sức đơn giản: Mặc Tông Nhiên dẫn đầu tất cả triều thần đứng chờ bên ngoài điện Cần Chính.
Ông ngẩng lên nhìn về phía chân trời: “Hôm nay là một ngày nắng nóng!”
Chúng thần: Lời này không phải vô nghĩa sao!
Ánh mặt trời chiếu tới nóng cả mông, ai chẳng biết hôm nay là một ngày nắng nóng?
Nhưng mà người nói lại là Đế vương, cho nên bọn họ chỉ có thể nói thầm trong lòng mà thôi.
“Nắng mùa hè nóng như thiêu đốt, mặt trời đã ló dạng từ giờ Dần. Trẫm nhìn thấy mặt trời chói loá này, hôm nay lại được đứng dưới nó, quả là nóng tới mức chảy ra mỡ.”
Mặc Tông Nhiên liếc sang Mặc Diệp bên cạnh: “Diệp Nhi, con nói xem?”
“Phụ hoàng nói đúng.”
20
“Nếu tới giờ Mão mà vẫn chưa có mưa, trẫm sẽ phạt con đứng dưới cái nắng này một ngày trời.”
Mặc Tông Nhiên nói.
Mặc Hồi Diên nhìn Mặc Diệp bằng ánh mắt phức tạp, Mặc Hàn Vũ thì lại cười hì hì: “Lão Thất, phụ hoàng này là muốn để sưởi nắng đến teo cả mỡ đấy!”
“Có khi qua buổi trưa, mỡ trên người đệ sẽ thành tóp mỡ mất.”
Mặc Diệp không có phản ứng gì.
Hắn rất tin tưởng Tống Tử Ngư: “Phụ hoàng yên tâm, nhất định hôm nay sẽ có mưa.”
“Vậy thì trẫm sẽ cố gắng chờ xem.”
Cùng lúc đó, tại Minh Vương phủ.
Hôm nay Vân Quán Ninh không đưa Viên Bảo về Cố gia, lúc này mẫu tử nàng vừa mới dùng xong bữa sáng.
Viên Bảo vẫn không dám tin, cứ một mực buộc mẫu thân “làm bài tập về nhà” cùng nó, hôm nay vì đến gặp vua mà nó phải trốn học, không đến nhà ông ngoại để đọc sách được.
Nó lắc lắc cái đầu, ngồi dưới mái hiên ăn táo: “Mẫu thân, người đang nhìn gì
vậy?”
Viên Bảo ngồi trên một cái ghế, hai cái chân nhỏ béo múp míp đung đưa dưới ghế.
Bởi vì là mùa hè, lại còn ở trong Vương phủ không ra ngoài.
Cho nên Vân Quán Ninh mới cho Viện Bảo ăn mặc khá đơn giản, thậm chí hơi phong phanh.
Nàng lấy từ trong phòng ra một bộ y phục cộc, rồi lại đội cho Viên Bảo một cái mũ che nắng. Viên Bảo thổi phù phù hai bàn chân của mình cho đỡ bẩn rồi mới xỏ giày hoạt hình vào.
Ngoại trừ nhúm tóc dài dài của Viên Báo ra thì nó thật sự rất có phong thái “đại biểu nhi đồng”.
Nếu không phải sợ Mặc Diệp nhốt nàng vào chuồng lợn thì Vân Quán Ninh cũng không ngại mặc váy ngắn đầu.
Nhưng nàng là nữ nhân.
Sợ mặc như thể ra ngoài sẽ hù doạ người khác, bọn họ sẽ nói nàng chẳng ra cái gì... Đã làm mẫu thân rồi, lúc nào nàng cũng phải chú ý tới hình tượng của mình, không được liên luỵ đến Viên Bảo mới đúng.
Thế là nàng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay tiếp tục mặc váy dài.
Mặt trời chiếu thẳng trên đầu.
Vân Quán Ninh vận hết công lực quạt quạt, mặt đầy mồ hôi: “Vẫn chưa tới giờ Mão, nắng này cũng nóng quá rồi!”
“Bọn người Tống Tử Ngư rốt cuộc là cầu mưa hay cầu nắng vậy?”
Nếu trời không đổ mưa, thằng nhãi Tống Tử Ngư này không phải sẽ xảy ra chuyện gì trên núi Vân Vụ chứ.
Chỉ e phụ hoàng mà điên lên, ông sẽ huỷ cả cái Minh Vương phủ này đi?
Nàng đi xuống hàng lang, bưng chén trà nguội uống một hơi cạn sạch.
Tiếp theo nàng lại vồ lấy quả táo trong tay Viên Bảo cắn một miếng rồi mới đưa cho nó: “Nóng chết lão nương rồi! Nếu hôm nay Tổng thúc thúc của con không cầu được mưa xuống thì chúng ta đều toi đời!”