Hoàng ngự trù quýnh đến líu lưỡi, mãi cũng không nói ra được câu từ trọn vẹn.
Advertisement
"Là ai?"
Vân Quán Ninh gầm lên một tiếng giận dữ khiến Hoàng ngự trù khiếp sợ: "Còn ấp úng nữa, bản Vương Phi sẽ cắt lưỡi của ngươi ném cho chó ăn."
Advertisement
"Là Tôn đáp ứng uy hiếp nô tài làm như thế nàng ta còn nói nếu nô tài không làm như thế thì sẽ nói với ca ca nàng ta đánh chết cả nhà của nô tài nô tài vì không muốn cả nhà mình phải chết cho nên nô
tài..."
Đối diện với lời uy hiếp của Vân Quán Ninh, Hoàng ngự trù mới nói ra kẻ chủ mưu phía sau, một hội không có ngừng nghỉ.
"Không chấm phẩy này!"
Vân Quán Ninh đạp một cước, Hoàng ngự trù bị đạp ngã lăn quay mới ngừng lại.
Không biết hắn ta nói có tốn sức hay không, nhưng mà đám người Vân Quản Ninh dĩ nhiên lại nghe rất tốn sức.
Hắn ta nói một tràng không ngừng nghỉ, e là đến cả thở cũng thở không nổi nữa rồi.
Dĩ nhiên là Hoàng ngự trù cũng rất tốn sức, sau khi bị đạp xong vẫn đang điên cuồng hít thở lấy hơi. Mặt hắn ta đỏ lên, rõ ràng là nói một hơi khi nãy khiến hắn ta rất mất sức.
"Cho nên, chính là Tôn đáp ứng?"
Vân Quán Ninh nhíu mày hỏi Hoàng ngự trù đang nằm rạp trên đất.