Vân Quán Ninh lập tức xông lên, nắm chặt vạt áo của Mặc Phi Phi.
Mặc Phi Phi suýt nữa không thở nổi, trợn mắt: “Thất tẩu tẩu, tỷ buông muội ra trước đi! Muội, muội sắp bị tỷ siết chết rồi!”
Advertisement
Lúc này, Vân Quán Ninh mới vội buông tay mình ra.
Thấy tình thế không ổn, Tôn Đáp Ứng xoay người bỏ chạy.
Vân Quán Ninh nhặt đá lên, rồi chọi mạnh vào chân của nàng ta.
Chân của Tôn Đáp Ứng lập tức mềm nhũn, rồi té ngã xuống đất.
Advertisement
Đây là cửa sau của lãnh cung.
Vân Quán Ninh ra hiệu cho Lý ma ma xông lên, trói chặt Tôn Đáp Ứng. Sau đó, nàng mới quay đầu sang nhìn Mặc Phi Phi, cau chặt mày: “Phi Phi, sao muội lại ở đây?”
Chẳng lẽ là nàng ta sai Tôn Đáp Ứng hạ độc cho Đức Phi?
Sao mà có thể như vậy được?
Đức Phi là mẫu phi của nàng ta đó!
Nhưng trước mắt, chuyện vẫn chưa được làm rõ, Vân Quán Ninh cũng không muốn nghi ngờ Mặc Phi Phi.
Nàng nhìn nàng ta chằm chằm.
“Thất tẩu tẩu, tỷ nghe muội giải thích!”
Thấy sắc mặt khó coi của nàng, Mặc Phi Phi biết nàng đang nghi ngờ nàng ấy... Mặc Phi Phi vội giải thích: “Tối nay, trong Vị Ương Cung đột nhiên xuất hiện một tờ giấy.”
“Tờ giấy đó bảo muội giờ Tuất tối nay phải đến đây một chuyến, có chuyện quan trọng muốn nói với muội.”
“Nào ngờ muội vừa đến gần, thì Tôn Đáp ứng không biết từ đâu mà xông đến.”
Mặc Phi Phi giậm chân: “Muội còn chưa kịp hỏi nàng ta thì thất tẩu tẩu đã xuất hiện rồi.”
“Vậy sao?”
Vân Quán Ninh nửa tin nửa nghi nhìn sang Tôn Đáp Ứng: “Những gì Phi Phi nói là sự thật sao?”
Tôn Đáp Ứng vội lắc đầu: “Không phải, Cửu công chúa, sao người lại trở mặt như vậy? Không phải là người truyền lại cho ta, kêu ta đến đây gặp người sao?”
“Không phải người nói là bàn bạc với nhau xem làm sao để Minh Vương Phi không nghi ngờ mình nữa sao?”
Nghe vậy, Mặc Phi Phi lập tức nổi giận!
“Đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi đang nói bậy cái gì đó? Bổn công chúa xé nát cái miệng của ngươi!”
Mặc Phi Phi xông lên, ra vẻ muốn xé miệng của Tôn Đáp Ứng.
Tôn Đáp Ứng lộ ra vẻ sợ hãi trên mặt, miệng vẫn tiếp tục nói: “Cửu công chúa, sao người lại như vậy? Chúng ta không phải là đồng bọn sao?”
“Ngươi dám nói tiếp? Ngươi dám nói tiếp sao!”
Mặc Phi Phi giận run người.
Thấy nàng ấy giận như vậy, Vân Quán Ninh mỉm cười nhẹ nhàng.
Nàng Vỗ nhẹ vào vai của Mặc Phi Phi: “Chuyện này tỷ sẽ điều tra rõ ràng.”
“Thất tẩu tẩu, tỷ nghi ngờ muội thật sao?”
Mặc Phi Phi không thể tin nổi, nhìn nàng.
Chẳng lẽ nàng không hề tin tưởng nàng ấy chút nào sao?
Yêu là sẽ biến mất đúng không?
Mặc Phi Phi vừa tức giận vừa sốt ruột, vừa thất vọng vừa buồn bã, còn có chút vô tội, trong mắt nàng ấy dần dần dâng lên một tầng hơi nước, bĩu môi nhìn Vân Quán Ninh.
Vân Quán Ninh bất lực: “Tỷ nghi ngờ ai cũng không thể nghi muội được!”
Nàng lắc đầu, vẻ mặt bất lực lập tức chuyển sang sắc mặt lạnh lẽo.
“Giao Tôn Đáp ứng cho phụ hoàng xử lý!”
Mặc Tông Nhiên không còn chút lòng kiên nhẫn với Tôn Đáp ứng nữa, nàng tin là giao nàng ta cho Mặc Tông Nhiên xử lý thì như thế nào đi chăng nữa nàng ta cũng sẽ phải khai ra sự thật thôi!
Sau khi Tôn Đáp Ứng bị đưa đi, Mặc Phi Phi nắm chặt tay của Vân Quán Ninh.
“Thất tẩu tẩu, tỷ có tin muội không?”
Cặp mắt của nàng ấy nhìn chằm chằm Vân Quán Ninh, ánh mắt vừa hoảng loạn vừa đáng thương, trông như một chú cún sợ hãi bị bỏ rơi.
Vân Quán Ninh biết.
Sau vụ việc bốn năm trước, Mặc Phi Phi rất khó tin tưởng và nương tựa vào người khác, nhưng những ngày nay, nàng có thể cảm nhận được rất rõ sự nương tựa của Mặc Phi Phi đối với nàng.